Ai khóc ai đêm khuya, trong tiếng “chó tru thăm thẳm ngây thiên địa”?
Có là không, “em khóc hoài chi” cái nỗi có hóa không.
(Thu Tứ)
Tô Thùy Yên, “Góa phụ”
Con chim nhào chết khô trên cửa Cửa đóng tự ngàn năm bặt âm Như đạo bùa thiêng yểm cổ mộ Sao người khai giải chưa về thăm?
Em chạy tìm anh ngoài cõi gió Lửa oan khốc giỡn cười ghê hồn Tiếng kêu đá lở long thiên cổ Cát loạn muôn trùng xóa dấu chôn
Em độc thoại lời kinh ánh xanh Trăng lu khuya mỏi nén nhang tàn Chó tru thăm thẳm ngây thiên địa Mái ngói nghiêng triền trái rụng lăn
Ngọn đèn hư ảo chong linh vị Thắp trắng thời gian mái tóc em Tim đập duỗi ngoài thân nỗi lạnh Hồn xa con đóm lạc sâu đêm
Cỏ cây sống chết há ta thán Em khóc hoài chi lẽ diệt sinh Thảng như con ngựa già vô dụng Chủ bỏ ngoài trăng đứng một mình.
|