|
Nguyễn Khoa Điềm, “Gửi anh Tường”
Về những gì tôi muốn nói cùng anh Là buổi cách xa mà mùa xuân đẹp quá Hoa riềng trắng bên hiên nhà yên ả Và lũ ve rừng kêu khi trăng lên Bom vẫn rền xé nát cả trời đêm Truyền đơn giặc bên đường như xác lá Nhưng tất cả không thể nào đe dọa Một giọt nắng lành chầm chậm chuyển trên vai Cùng những điều tôi muốn nói chiều nay ... Trong chiến tranh này ai nói giùm ta Những kỳ diệu như một mùa nước lớn Mà trí tuệ riêng quá chừng bé bỏng Trong cuộc đấu tranh xoáy sóng bốn bề Ôi những điều cần phải hát say mê Là bài hát vô cùng Tổ quốc Những năm tháng trường chinh đánh giặc Không phút nghỉ ngơi, không thoáng chần chừ Lối đường làng ta chọc chú ve xưa Nay là lối em ta đào hầm đặt bẫy Những trận giả trẻ con ta từng chơi buổi ấy Em ta nay là máu lửa căm thù Không kịp nghe Thạch Sanh và tròn tiếng mẹ ru Đứa xuống hầm nôi đưa lòng đất Giấc ngủ nào cũng mơ mặt trời lên Trang sử nhà trường chỗ ta nhớ ta quên Bỗng sáng rực trong đầu giờ xuất trận Và trong sáng như bầu trời chiến thắng Bốn ngàn năm dựng nước chúng ta thề Theo tiếng Bác Hồ trên Đất tổ của trăm quê... Thành phố tuổi thơ tôi chưa từng đi hết Anh biết chăng tôi lại học tên Người Trên những hướng các binh đoàn xuất trận Trên những hướng đi về phía mặt trời Và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi Chao thương nhớ là tiếng bìm bịp nước Ngày ba bữa nghẹn khoai và rau luộc Hai mươi năm vẫn thắc thỏm một ngày về Sống lại những gì làm nên thịt da se Tôi lại gặp đồng chí bí thư chỉ còn bàn tay mặt (Anh vấn thuốc như ta cầm búp ngọc lan thơm mát) Chỉ một bàn tay nắm chặt mấy vùng thôn Tự đậy hầm và bắn lũ ác ôn Ngày đen tối giữ tròn tình đồng chí Ôi có cách nào tôi trao cho anh bàn tay tôi nhỏ bé Anh dễ dàng giữ mãi đất (?) lòng tôi... Và thế đó những gì ta nhận được Trên giác quan mở rộng đến nghìn ngày Từ một buôn làng khuất dưới bóng Chư Lây Hay một sóc Bom Bo bỗng ngân thành tiếng hát Đều cho nhớ cho thương, cho nước mắt Tưởng như ta từ nơi ấy sinh ra Đã ngắt ngọn rau rừng và vung nhịp chày ba... Ôi Hà Nội có bao giờ thương nhớ thế Một đóa hoa rừng đủ nhớ một công viên Một quãng dốc nhớ thang lầu đại học Đêm Hà Nội bắn rớt máy bay thù, bỗng vang giọng Bích Liên Tưởng như chính “Ta đi trên đường Hà Nội...” Tưởng kiêu hãnh như sắc hồng lửa chói Tưởng ngoại ô nhường chỗ chuyến tàu chen Đêm cuối tuần ai cũng thấy thân quen Nhưng không phải nhớ nhung chính nơi này tôi lại thấy Tất cả ai cũng đi từ Hà Nội Từ một nụ cười sắc áo dáng đi Từ một chiến công hay nét chữ phong bì Trong kỷ niệm và trong nhiều mơ mộng Hà Nội đó bắt đầu sự sống Mỗi đời riêng và đất nước hôm nay... Chúng ta đi, ngày tháng đường dài Lòng ấm áp muôn vàn tình cảm lớn Biết xếp gọn những gì còn lướng vướng Biết nhìn ra nước mắt bạn bè Biết quý trọng quãng đường ta đã từng đi Ta đi tiếp để trở về cùng có mặt Tận buổi cờ hoa tung vẫy chúng ta về... Anh nhớ đêm nào nghe nhạc Bét-tô-ven Mưa thấm qua hầm dĩ nhờn trên mặt Bom tọa độ vung xòe năm ngón sắc Muốn bới tung chỗ kiêu hãnh chúng ta nằm Trong chương cuối cùng bản giao hưởng thứ năm Đó là lúc trái đất vừa tỏa nắng Ta reo lên cho nhạc sĩ nghe cùng: - Thiên tài ơi, trận đánh. Anh cũng tấn công! Anh nghĩ gì hỡi bạn mến thương ơi Khi tiếng gà rừng vui như đường phố sớm mai Khi sao hôm xanh như ngọn đèn trước ngõ Lạc đêm rừng nhớ trăm bạn bè một thuở Chở (?) võng giữa mùa đông võng bạn cũng lay cùng Lội trăm suối rừng xuôi nhớ một dòng sông Có phải ta bỗng yêu đời ta kỳ lạ Yêu mặt trời thêm một ngày hối hả Yêu Việt Nam ta yêu Huế của lòng ta Yêu Bác Hồ mặc chiếc áo vải đà Để tất cả choàng trăm hoa chiến thắng Yêu hạt muối đã giàu thêm vị mặn Của mồ hôi xương máu đường dài Yêu nụ cười và từng cái bắt tay Ngày bè bạn đi vào vùng hậu địch... Anh Tường ơi sao những gì muốn nói Là buổi chiều rạo rực những hàng cây Đứng giăng hàng cành với là chen xây Mà nỗi nhớ như trời xanh bất chợt Bỗng sáng hiện trong cành sâu kín nhất Là nỗi lòng người bạn đã đi xa Sau cuộc hành quân, ngồi lại hát thầm thì...
4-1970
|
|