|
Chế Lan Viên, “Người thay đổi đời tôi...”
Những năm ấy tôi đi giữa lòng Hà Nội Không hay trong xà-lim anh Hoàng Văn Thụ đang nằm Không biết anh Trần Đăng Ninh bị cùm tay mỗi tối Không hay trên biên thùy Bác đã dừng chân
Tôi đến Nha Trang ngắm trời bể đẹp Có hay đâu hang Pắc Bó gió lùa Giường lãnh tụ là hai hàng đá ghép Mảnh áo chàm Bác mặc quá đơn sơ
Đất nước sắp đổi thay rồi mà tôi chẳng biết Người thay đổi đời ta đã về kia, ta vẫn không hay Tôi vẫn khép phòng văn hì hục viết Nắng trôi đi oan uổng biết bao ngày
Chớ bao giờ quên nỗi chua cay của một thời thơ ấy Tổ quốc trong lòng ta mà có cũng như không Nhân dân ở quanh ta mà ta chẳng thấy Thơ xuôi tay như nước chảy xuôi dòng!
Ta làm con nai lạc giữa rừng thu Làm hổ sa cơ giận vườn bách thảo Làm bóng ma Hời sờ soạng đêm mơ Làm tất cả! Chỉ trừ không đổ máu!
Nở trắng hoa kim anh trên biên giới, Bác về Xa nước ba mươi năm một câu Kiều, Người vẫn nhớ Mái tóc Bác đã phai màu quá nửa Lòng son ngời như buổi mới ra đi
Người đánh thức hồn dân tộc đã về kia. Ta nghe bừng tỉnh dậy Câu quan họ, xẩm xoan xưa vứt ngã ba đường Điệu lục bát và màu nâu nơi ruộng rẫy Bức tranh làng Hồ và cô Tố nữ dáng quê hương
Người đánh thức tương lai đã về kia. Bác hôn lên hòn đất Nghe trong tay trở dậy những thành đồng Nghe thay đổi cả vóc hình Tổ quốc Chừng Điện Biên rực lửa đã nằm trong
Tôi ở đâu? Đi đâu? Tôi đã làm gì? Đời thấp thoáng sau những trang sách Phật Đất nước đau dưới gót bầy ngựa Nhật Lạc giữa sao trời, tôi vẫn còn mê...
Chưa có gì dính líu giữa thơ tôi và truyền đơn Bác viết Tôi không biết khi Bác đau phải ăn một nắm lá rừng Trong nước mắt thơ tôi, tôi chưa ngờ chất thép Chưa thấy trong máu mình sắp cuộn máu nhân dân
Ôi giữa lòng ta, Bác đến tự hồi nào? Bác vĩ đại mà chẳng làm ai kinh ngạc Một buổi sáng, nhìn lòng ta, ta thấy Bác Nước mắt ràn, ta cảm hết ơn sâu
Ấy là khi ta có thể nhảy vào đồn mà không sợ lửa Ăn một miếng khoai bùi ta cảm thấy là ngon Khi riêng tây, ta thấy mình xấu hổ Khi nhìn đời, mỗi lá mỗi tơ non
Khi uống ngụm nước trong, lưỡi ta không còn đắng chất thị thành Đời tươi mát như ao sen mùa hạ Anh em bốn bên mà ta ở giữa Có được trái cây thơm, ta biết quí cả mùa lành
Khi ta muốn thơ ta thành hầm chông giết giặc Thành một nhành hoa mát mắt cho đời Khi mỗi bước đi lên của lòng ta đều thấm tình giai cấp Ta biết trong đời ta Bác đã đến rồi.
(Tên đầy đủ của bài thơ này là “Người thay đổi đời tôi, người thay đổi thơ tôi”)
|
|