|
“Một nhành xuân”
Tố Hữu
Vâng, xin kể cùng Xuân đồng chí Chuyện riêng chung, một cuộc đời bình dị
Năm 20 của thế kỷ 20 Tôi sinh ra. Nhưng chưa được làm người Nước đã mất. Cha đã làm nô lệ Ôi những ngày xưa... Mưa xứ Huế Mưa sao buồn vậy, quê hương ơi! Ngẩng đầu lên, không thấy mặt trời Đất lai láng những là nước mắt...
Có lẽ vậy thôi... Tôi đã trôi như con thuyền lay lắt Trên dòng sông mù sương Tôi đã khô như cây sậy bên đường Đâu dám ước làm hoa thơm trái ngọt Tôi đã chết, lặng im, như con chim không bao giờ được hót Một tiếng ca lảnh lót cho đời Nếu chậm mùa xuân ấy, em ơi!
Từ vô vọng, mênh mông đêm tối Người đã đến. Chói chang nắng dội Trong lòng tôi. Ôi Đảng thân yêu Sống lại rồi. Hạnh phúc biết bao nhiêu! Xóm thợ đói nghèo cùng tôi kết bạn Leo lét đèn khuya. Sáng từng chữ Tuyên ngôn Cộng sản Bàng hoàng nghe Mác gọi xung thiên Sang sảng Lê-nin... Giành lấy chính quyền! Tưng bừng trái đất hồi sinh Mở bình minh Dáng Liên Xô lồng lộng Và nhân loại dần dần chuyển động Tất cả đòi giải phóng Việt Nam ơi!
Đến cùng tôi, rọi sáng chân trời Những anh chị rất hiền, giản dị Ôm hôn tôi, và gọi tôi “đồng chí” Cái hôn say hơn mọi tình yêu Nâng hồn tôi như gió nâng diều Tên gọi mới của con người đứng thẳng Tiếng chào mới của con người quyết thắng Hết nỗi buồn cay đắng, từ đây...
Mẹ của con! Hơi ấm những ngày Thuở bé thơ, mẹ hằng chăm chút Con sẽ đem cho những em côi cút Cho những ai khao khát tình thương Cho những ai vất vưởng, thiếu quê hương Cùng (?) ngọn lửa của niềm tin, hy vọng
A! Cuộc sống thật là đáng sống Đời yêu tôi. Tôi lại yêu đời Tất cả cùng tôi. Tôi với muôn người Chỉ là một. Nên cũng là vô số!
Dậy lên, hỡi đồng bào đau khổ! Đất nước này phải thơm lúa thơm hoa Dân tộc này sẽ là một bài ca Cùa nhân nghĩa bốn nghìn năm tỏa rộng
Tôi hát lớn. Và trái tim sôi nóng Đẩy tôi đi cùng sóng người đi Cờ đỏ bay cao. Sức mạnh thần kỳ Qua lửa máu. Không thể gì ngăn nổi
Nhớ làm sao bao nhiêu đèo suối Kể làm chi, mấy tuổi đường đời Có ai đo được sức trẻ hai mươi Có ai tính được lòng người đầu bạc? Chỉ biết vậy, từ khi ta có Bác Đảng cùng ta, như cội liền cành
Là mùa xuân vô tận, lá tươi xanh Một lá rụng, lại trăm mầm lộc mới Trong bão táp, vẫn hiên ngang, phơi phới Chúng ta đi. Nhìn tới tương lai...
Đến hôm nay. Trời rộng biển dài Ta lại ngắm núi sông ta hùng vĩ Rũ sạch máu và bùn dơ giặc Mỹ Dáng thanh xuân hồng nắng Thái Bình Dương Mà rưng rưng muôn nhớ ngàn thương... Ôi Tổ Quốc! Tự hào thay ngọn đuốc Của lương tâm Đời đời cháy sáng Xin dâng tấm lòng ta ơn Đảng 50 năm Đêm hóa trăng rằm Tỏ mặt người, mặt đất
Mặc chúng nó, lũ sói beo bầm gan tím mật Nanh vuốt bay sẽ đào huyệt chôn bay Chắc tay cày và chắc súng trong tay Thép xây dựng cũng là gươm giữ nước Vững thế trận, ta lên phía trước 50 triệu nhân dân 50 triệu anh hùng Như hôm nào, dáng Bác vẫn ung dung Đường hoàng, tiến bước!
Lạ lùng chưa Ta sống thật đây, gian khổ đêm ngày Mà cứ tưởng bay trong mơ ước Bữa cơm khoai, ít cá nhiều rau Mà ngăn sông làm điện, khoan biển làm dầu Chân dép lốp Mà lên tàu vũ trụ
Đời vui thế khi ta làm chủ Anh em ơi, đồng chí mình ơi! Trẻ lại rồi thế kỷ 20 Và trẻ mãi, mỗi người Một nhành xuân, của Đảng. 17-1-1980
|
|