|
Tố Hữu, “Quê mẹ” (2-1955)
Huế ơi, quê mẹ của ta ơi! Nhớ tự ngày xưa, tuổi chín mười Mây núi hiu hiu, chiều lặng lặng Mưa nguồn gió biển, nắng xa khơi...
Tiếng hát đâu mà nghe nhớ thương! Mái nhì man mác nước sông Hương Hà ơi, tiếng mẹ ru nhè nhẹ Cay đắng bao nhiêu nỗi đoạn trường!
Ôi những đêm xưa, tối mịt mùng Con nằm bên mẹ, ấm tròn lưng Ngoài hiên nghe tiếng giày đi rỏn Mẹ bấm con im: Chúng nó lùng
Con hỏi vì sao chúng nó tìm Tìm ai, con hỏi, mẹ rằng: Im! Mẹ ơi, đời mẹ buồn lo mãi Thắt ruột mòn gan, héo cả tim
*
Mẹ không còn nữa, còn đây Huế Con lớn lên, con biết lẽ rồi: Nước mất nhà tan, đời khổ thế Không làm nô lệ đứng lên thôi!
Con lớn lên, con tìm Cách mạng Anh Lưu, anh Diểu dạy con đi Mẹ không còn nữa, con còn Đảng Dìu dắt con khi chửa biết gì
Huế không buồn nữa, Huế ta ơi Mắt ướt trăm năm đã hé cười Nghìn mảnh tương lai về phấp phới Truyền đơn cờ đỏ gió tung trời
Roi điện cùm xai toé máu tươi Xà-lim không thể khóa hồn người Bừng bừng tiếng hát rung song sắt Tiếng hát ta bay lộng giữa đời...
Tháng Tám vùng lên Huế của ta Quảng Phong ơi, Hương Thủy, Hương Trà Phú Vang, Phú Lộc đò lên Huế Đỏ ngập dòng sông rộn tiếng ca.
*
Từ ấy, xa quê mẹ đến rày Lắng nghe từng buổi, nhớ từng ngày Giặc về giặc chiếm đau xương máu Đau cả lòng sông, đau cỏ cây!
Cắn răng gian khổ tám năm trời Huế của ta không một bước lùi Huế của ta đây cầm vững súng Chúng bay không thể có đường vui
Chúng bay không thể có ngày mai Chết dưới chân bay vạn bẫy gài Chết xuống đầu bay từng hốc núi Hải Vân thăm thẳm huyệt đêm ngày!
Làng ta giặc đốt mấy lần qua Mà đất Phù Lai vẫn tốt cà Mà quít Hương Cần ta vẫn ngọt Nhớ anh du kích trấn Dương Hòa
Chí ta như núi Thiên Thai ấy Đỏ rực chiều hôm dậy cánh đồng Lòng ta như nước Hương Giang ấy Xanh biếc lòng sông những bóng thông...
*
Lửa chiến tranh nay đã tắt rồi Mà lòng ta vẫn cháy không nguôi Mẹ ơi dưới đất còn chua xót Những tiếng giày đinh đạp núi đồi!
Ôi Huế ngàn năm, Huế của ta Đường vào sẽ nối lại đường ra Như con của mẹ về quê mẹ Huế lại về đây giữa Cộng hòa.
6-2-1955
|
|