|
“Nỗi nàng nhớ đến bao giờ”, nhưng vẫn học chăm, nên mới thi đỗ. Đỗ rồi, “càng thương”: “Ấy ai dặn ngọc thề vàng / Bây giờ nhà ngọc ngựa vàng với ai?”. Cái chỗ Kim Trọng “ra ngoại nhậm” đầu tiên là một chỗ quái lạ, vì làm quan mà y như ở ẩn: “Cầm đường ngày tháng thanh nhàn / Sớm khuya tiếng hạc tiếng đàn tiêu dao”. Lại, kỳ thay, chính là nơi... Và tuy “sự này đã ngoại mười niên”, nhưng vừa vặn có “kẻ lại già họ Đô” thạo khúc đầu, kể xong lại giới thiệu Thúc sinh đến kể tiếp. Hóa ra, Kiều giờ làm vợ một “đại vương” đang “vẫy vùng (...) động địa kinh thiên”! Làm sao đây? Đã tính “treo ấn từ quan”, “lội sông pha ngàn”, “dấn mình trong áng can qua”, “vào sinh ra tử”..., nhưng “nghĩ điều trời thẳm vực sâu”, còn “nấn ná đợi tin”, thì “khâm ban sắc chỉ” “cải nhậm”. Tưởng tượng Kim Trọng đã lên đường tìm Kiều, tới được chỗ Từ Hải! Không biết “bộ ba” sẽ giải quyết vấn đề ra sao? Triều đình sai người đi làm quan sao mà cứ như là cố ý đưa đường! Kim, Vương vừa tới Nam Bình, Phú Dương nhậm chức thì “xảy nghe thế giặc đã tan”, mà từ đây đi thăm vùng giặc từng tạm chiếm thì “tiện đường”. Đi ngay (việc quan hẳn cũng lại rảnh). Tới nơi, lần này thì có thông tin cập nhật về “nàng sau xưa”: dưới sông Tiền Đường đó! “Ngọn triều non bạc trùng trùng / Vời trông còn tưởng cánh hồng lúc gieo”!!!
(Thu Tứ)
Nguyễn Du, Truyện Kiều (câu 2857-2972)
Những là phiền muộn đêm ngày Xuân thu biết đã đổi thay mấy lần? Chế khoa gặp hội trường văn Vương, Kim cùng chiếm bảng xuân một ngày (2860) Cửa trời rộng mở đường mây Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần Chàng Vương nhớ đến xa gần Sang nhà Chung lão tạ ân chung tuyền Tình xưa ân trả nghĩa đền (2865) Gia thân lại mới kết duyên Châu Trần Kim từ nhẹ bước thanh vân Nỗi nàng càng nghĩ xa gần càng thương Ấy ai dặn ngọc thề vàng Bây giờ kim mã ngọc đường với ai? (2870) Ngọn bèo chân sóng lạc loài Nghĩ mình vinh hiển thương người lưu ly Vâng ra ngoại nhậm Lâm Truy Quan sơn nghìn dặm thê nhi một đoàn Cầm đường ngày tháng thanh nhàn (2875) Sớm khuya tiếng hạc tiếng đàn tiêu dao Phòng xuân trướng rủ hoa đào Nàng Vân nằm bỗng chiêm bao thấy nàng Tỉnh ra mới rỉ cùng chàng Nghe lời, chàng cũng hai đường tin nghi (2880) Nọ Lâm Thanh với Lâm Truy Khác nhau một chữ hoặc khi có lầm Trong cơ thanh khí tương tầm Ở đây hoặc có giai âm chăng là? Thăng đường chàng mới hỏi tra (2885) Họ Đô có kẻ lại già thưa lên: “Sự này đã ngoại mười niên Tôi đà biết mặt biết tên rành rành Tú bà cùng Mã Giám sinh Đi mua người ở Bắc Kinh đưa về (2890) Thúy Kiều tài sắc ai bì Có nghề đàn lại đủ nghề văn thơ! Kiên trinh chẳng phải gan vừa Liều mình thế ấy phải lừa thế kia Phong trần chịu đã ê chề (2895) Tơ duyên sau lại xe về Thúc lang Phải tay vợ cả phũ phàng Bắt về Vô Tích toan đường bẻ hoa Bực mình, nàng phải trốn ra Chẳng may lại gặp một nhà Bạc kia (2900) Thoắt buôn về thoắt bán đi Mây trôi bèo nổi thiếu gì là nơi! Bỗng đâu lại gặp một người Hơn đời trí dũng nghiêng trời uy linh Trong tay mười vạn tinh binh (2905) Kéo về đóng chật một thành Lâm Truy Tóc tơ các tích mọi khi Oán thì trả oán ân thì trả ân Đã nên có nghĩa có nhân Trước sau trọn vẹn xa gần ngợi khen (2910) Chưa tường được họ được tên Sự này hỏi Thúc sinh viên mới tường”. Nghe lời Đô nói rõ ràng Tức thì đưa thiếp mời chàng Thúc sinh Nỗi nàng hỏi hết phân minh (2915) Chồng con đâu tá tính danh là gì? Thúc rằng: “Gặp lúc lưu ly Trong quân tôi hỏi thiếu gì tóc tơ Đại vương tên Hải họ Từ Đánh quen trăm trận sức dư muôn người (2920) Gặp nàng khi ở châu Thai Lạ gì quốc sắc thiên tài phải duyên Vẫy vùng trong bấy nhiêu niên Làm nên động địa kinh thiên đùng đùng Đại quân đồn đóng cõi đông (2925) Về sau chẳng biết vân mồng làm sao”. Nghe tường ngành ngọn tiêu hao Lòng riêng, chàng luống lao đao thẫn thờ Xót thay chiếc lá bơ vơ Kiếp trần biết giũ bao giờ cho xong? (2930) Hoa trôi nước chảy xuôi dòng Xót thân chìm nổi đau lòng hợp tan! Lời xưa đã lỗi muôn vàn Mảnh hương còn đó phím đàn còn đây Đàn cầm khéo ngẩn ngơ dây (2935) Lửa hương biết có kiếp này nữa thôi? Bình bồng còn chút xa xôi Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an! Rắp mong treo ấn từ quan Mấy sông cũng lội mấy ngàn cũng pha (2940) Dấn mình trong áng can qua Vào sinh ra tử họa là thấy nhau Nghĩ điều trời thẳm vực sâu Bóng chim tăm cá biết đâu mà nhìn! Những là nấn ná đợi tin (2945) Nắng mưa biết đã mấy phen đổi dời? Năm mây bỗng thấy chiếu trời Khâm ban sắc chỉ đến nơi rành rành Kim thì cải nhậm Nam Bình Chàng Vương cũng cải nhậm thành Phú Dương (2950) Sắm sanh xe ngựa vội vàng Hai nhà cũng thuận một đường phó quan Xảy nghe thế giặc đã tan Sóng êm Phúc Kiến lửa tàn Chiết Giang Được tin Kim mới rủ Vương (2955) Tiện đường cùng lại tìm nàng sau xưa Hàng Châu đến đó bấy giờ Thật tin hỏi được tóc tơ rành rành Rằng: “Ngày hôm nọ giao binh Thất cơ, Từ đã thu linh trận tiền (2960) Nàng Kiều công cả chẳng đền Lệnh quan lại bắt ép duyên thổ tù Nàng đà gieo ngọc trầm châu Sông Tiền Đường đó, ấy mồ hồng nhan!” Thương ôi! không hợp mà tan (2965) Một nhà vinh hiển riêng oan một nàng! Chiêu hồn thiết vị lễ thường Giải oan, lập một đàn tràng bên sông Ngọn triều non bạc trùng trùng Vời trông còn tưởng cánh hồng lúc gieo (2970) Tình thâm bể thảm lạ điều Nào hồn tinh vệ biết theo chốn nào?
(Truyện Kiều, nxb. Ðại Học Và Trung Học Chuyên Nghiệp, Hà Nội, 1973)
|
|