Rừng có chỗ âm u, “ngửa mặt nhìn (…) không thấy nụ”, chỉ “phấn ong tan theo nắng tinh khôi” và “hương lẩn khuất”. “Trường ca” có chỗ cũng thế. Thơ là “âm vang những cánh rừng”! (Thu Tứ)



Lê Thị Mây, “Lửa mùa hong áo” (VI.1-5)




Mặt trời lặn xoáy vào mắt cây
Từng tháng ngày con xa mẹ (…)
Ngửa mặt nhìn rừng
Không thấy nụ
Phấn ong tan theo nắng tinh khôi
Hương lẩn khuất (…)
Ðêm trở lạnh
Miếng trầu
Quánh nồng thay bát cháo

Mắt cây sau gáy con
Vờn vả nắng
Vân gỗ xoáy cô đơn (…)
Dẫn đàn con tiếp bước
Rừng giao mùa rạo rực nắng hờn thu... (…)

Kia rừng chuối lỗ
Lá còn phong thư
Ôm cây ngày ngủ con mơ
Ngoảnh tìm áo mẹ mãi chờ nắng phơi
Rừng ơi đỏng đảnh chân trời
Ðọt vươn cành níu tìm lời lạc cây
Dưới cây hầm ẩn
Dưới cây bếp hồng
Khoai già bắp nướng đêm đông
Rừng óc ách gió mưa bầm mặt hoa (…)


(Đoạn 1-5, khúc VI - “Âm vang những cánh rừng”, trường ca
Lửa mùa hong áo, nxb. Quân Ðội Nhân Dân, 2003)