“Núi gồng mình lớp lớp (…) Sương giăng ngùn ngụt (…) Gió nép kín khe sâu chờ giờ nổi bão”. Giữa tự nhiên bên này biên giới đã vào thế sẵn sàng “đón” quân xâm lược, không phải chỉ có đông đảo “phục binh nín thở kiên gan”, mà còn có cả “muôn thánh thần nước Việt đợi xuất chinh”! Quang cảnh dưới đất hùng tráng đến nỗi “giữa lưng trời” “mây xếp cánh tơ ngó sựng”!
“A ha (…) ầm ầm”. “Tiếng quân reo ngựa hí vỡ cả trời (…) Liễu Thăng cụt đầu hóa đá vẫn còn run”…
“Khúc tráng ca” này quả thực là “lồng lộng” khó gặp.
(Thu Tứ)
Lê Tú Lệ, “Khúc Chi Lăng tráng ca”
Có gì xa bằng xa ngái Có gì thiêng như là quan ải Chi Lăng – Chi Lăng Vạt nắng trắng chiều Mây cuộn hình chữ S Núi gồng mình lớp lớp Ải Quỷ, Ngõ Thề khoanh kín một vùng thung
Ta là Kai Kinh – Kai Kinh – Kai Kinh (1) Sừng sững từ hồng hoang Lởm chởm cả hoang hồng Vâng thiên mệnh trấn ngõ vào Đại Việt Bốn ngàn năm chưa một ngày ta ngủ Bốn ngàn năm gác trời nghe gió hú Mắt trừng dõi dải biên cương Đây Hàm Quỷ, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Mã Yên Sông núi ngút ngàn Sương giăng ngùn ngụt Mây xếp cánh tơ ngó sựng giữa lưng trời Phục binh nín thở kiên gan Muông thú thu mình giấu vuốt Gió nép kín khe sâu chờ giờ nổi bão Muôn thánh thần nước Việt đợi xuất chinh
Kìa lũ xâm lăng tới A ha… Ta gầm thỏa chí thần công Ma trận núi sông vào cuộc Này bẫy đá ầm ầm rung chuyển Này muôn cây lẫy nỏ rùng rùng Tiếng quân reo ngựa hí vỡ cả trời Xác giặc chất chồng lớp lớp Liễu Thăng cụt đầu hóa đá vẫn còn run (2)
Ta là Kai Kinh – Kai Kinh – Kai Kinh Tên ta rền địa chấn “Chi Lăng quan hiểm dữ thiên tề”(3) “Mười kẻ đi chỉ một người về”(4) Hỡi Liễu Thăng Ta cấp thuyền giấy này ngươi ngược sóng về đi…
Có gì xa bằng xa ngái Có gì thiêng như là quan ải Ơi lữ khách Sài Gòn vấn vương mùa hoa tam giác mạch Từ biên cương phía Bắc Cho ta gửi về Nam tiếng trống thúc quân đồng vọng Khúc tráng ca lồng lộng đến muôn đời.
Lạng Sơn – Sài Gòn 2013
_________ Chú thích của tác giả: (1) Dãy núi Kai Kinh bọc vòng một bên thung lũng Ải Chi Lăng. (2) Liễu Thăng Thạch, tảng đá hình người cụt đầu tại Ải Chi Lăng. (3) “Ải Chi Lăng hiểm trở bằng trời”: thơ Phạm Sư Mạnh (đời Trần). (4) Từ thời nhà Tấn (265-420), quân xâm lược phương Bắc đã truyền tụng câu thơ hãi hùng: “Quỷ Môn Quan, Quỷ Môn Quan, thập nhân khứ, nhất nhân hoàn”.
|