|
Bà Sấm Cô Sét thế kỷ 20 đây. Cũng giúp làm mưa, nhưng không phải nước xuống đồng lúa, mà đạn xuống đồn giặc.
Trước khi làm được mưa đạn, ta phải vác pháo qua cầu treo. “Yêu nhau đỡ pháo cho nhau”, các anh ấy ơi! Nói vậy thôi, chứ “vai sắt chân đồng” các “em nhẹ nhàng lướt trên” “hàng phím nhỏ”, vừa lướt vừa cười…
Lại nói vậy thôi, chứ khó khăn vất vả biết chừng nào. Thương quý bao nhiêu cho vừa những khuôn mặt “con gái nhưng chẳng hiền với giặc” đã cùng “khẩu pháo thân yêu” “soi chung bao dòng suối” giữa “mây ngàn gió núi”! (Thu Tứ)
Khuất Quang Thụy, “Qua cầu treo”
Qua cầu chẳng sợ gió bay Chỉ sợ cầu treo tròng trành em ngã Anh cố ép nỗi lo mà sao khó quá Cầu nghiêng Cầu nghiêng Con cá bồn chồn Dây cáp kéo căng như hai sợi dây đàn Phiến gỗ lát ngang như hàng phím nhỏ Chân em nhẹ nhàng lướt trên phím đó Tiếng em cười hay tiếng nhạc rung?
Ai bảo em không vai sắt chân đồng Vác pháo em đi mấy mùa chiến dịch Đêm hò hẹn là những đêm pháo kích Trăng hạ tuần soi nòng pháo nghiêng nghiêng Lửa dựng ngút trời Dốc Miếu, Cồn Tiên Pháo con gái nhưng chẳng hiền với giặc Tầm hướng chỉnh rồi vén cao mái tóc Ai biết trận này là trận bao nhiêu?
Cùng là pháo binh mà mỗi bận gặp nhau Em cứ chê hoài áo anh chóng rách Cởi áo đưa em anh cười biện bạch Áo rách nhiều vì em khéo vá vai Rồi lại chia tay hai đứa hai nơi Ta nhận ra nhau qua ánh hồng lửa đạn Trận hiệp đồng này nghe pháo em giòn lắm Ước gì anh thấy được miệng em cười
Qua cầu rồi em ơi Hướng mặt trận bàn chân em bước gấp Bàn chân em đã đi ngàn dặm Đã qua ngàn nhịp cầu treo Vành mũ vải mềm và khẩu pháo thân yêu Đã cùng em soi chung bao dòng suối Cùng em đi trong mây ngàn gió núi Đi trong điệp điệp trùng trùng...
Quảng Trị, năm 1969
|
|