“Đăng cao”

của Đỗ Phủ




Đi đâu mà thui thủi “lên cao” ngồi cạn hết chén đục này đến chén đục nọ, cái thân tâm chẳng an lạc chút nào kia ơi?

Nguyên văn

Phong cấp thiên cao viên khiếu ai
Chử thanh sa bạch điểu phi hồi
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ
Bất tận trường giang cổn cổn lai
Vạn lý bi thu thường tác khách
Bách niên đa bệnh độc đăng đài
Gian nan khổ hận phồn sương mấn
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.


Dịch nghĩa

Gió lộng trời cao, vượn kêu buồn bã
Bến nước trong, cát trắng, chim bay về
Rừng mênh mông, lá rụng bời bời
Sông dài ngút mắt cuồn cuộn chảy
Nơi xa xôi thu buồn vì ở mãi quê người
Suốt đời lắm bệnh, một mình lên đài ngắm cảnh
Gian nan khổ hận làm tóc mai nhiều sợi trắng
(Uống đến) lảo đảo mới ngừng chén rượu đục.

Dịch thơ

Trời cao gió hú, vượn than
Dòng trong bãi vắng chim đàn về chơi
Mênh mông rừng lá đua rơi
Dập dồn sông biết nước trôi phương nào…
Buồn thu, đất khách mãi sao?
Long đong sớm nhuộm nên mầu tóc sương
Thân tàn cũng cố đăng sơn
Chén này thôi nhé, sầu nguyên vẹn sầu!


Bản dịch thơ khác

Gió mạnh, trời cao, vượn rúc sầu
Bến trong, cát trắng, lượn đàn âu
Lào rào lá rụng, cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu
Muôn dặm quê người thu não cảnh
Một thân già yếu bước lên lầu
Khó khăn ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon chóng bạc đầu.
(Tản Đà)



Thu Tứ















_______
Tên bài nghĩa là “Lên cao”.