Cùng “đời mới hai mươi xuân”, người tuyệt thực “năm sáu ngày mệt xỉu”, kẻ ăn và uống và hút và v.v. liên miên cũng mệt muốn xỉu. May mà người xỉu đói này không đi đứt. Nhưng còn những kẻ xỉu no kia rồi cứ tiếp tục theo giặc mà xỉu lên xỉu xuống (vì no) chứ cũng không chịu đi đứt. Vui bao nhiêu và giận ông Trời bao nhiêu. (Thu Tứ)
“Con cá, chột nưa”
Tố Hữu
Năm sáu ngày mệt xỉu Thuốc làm khuây mấy điếu Vài ba hớp nước trong Suy nghĩ chuyện bao đồng Vẫn không ngoài chuyện đói Đầu sân, canh bốc khói Chén cá nức mùi thơm Lên họa với mùi cơm Sao mà như cám dỗ! Muốn ngủ mà không ngủ Cái bụng cứ nằn nì: “Ăn đi thôi, ăn đi Chết làm chi cho khổ!” Nghe hắn thầm quyến rũ Tôi đỏ mặt bừng tai: “Im đi cái giọng mày Tao thà cam chịu chết!” Hắn nằm im đỡ mệt Rồi tha thiết van lơn: “Đời mới hai mươi xuân Chết làm chi cho khổ!” Hắn nói to nói nhỏ Kể lể chuyện đê hèn Tôi vẫn cứ nằm yên Hắn liền thay chiến thuật: “Thôi thì thôi: cứ vật Nhưng phải ráng cầm hơi Theo với bạn với đời Cho đến ngày kết quả Ăn đi vài con cá Năm bảy cái chột nưa Có ai biết ai ngờ? Thế vẫn tròn danh dự Không can chi mà sợ Có hôi miệng hôi mồm Còn có nước khi hôm Uống vô là sạch hết!” Lần này tôi thú thiệt: Lời hắn cũng hay hay Lý sự cũng đủ đầy Nghe ra chừng phải quá! Ăn đi vài con cá Năm bảy cái chột nưa Có ai biết, ai ngờ Thế vẫn tròn danh dự Nhưng mà tôi lưỡng lự Suy nghĩ rồi lắc đầu Đành không ai biết đâu Vẫn không làm thế được! Từ khi chân dấn bước Trên con đường đấu tranh Tôi sẵn có trong mình Đôi mắt thần: lý tưởng Đã đứng trong đoàn thể Bênh vực lợi quyền chung Sống chết có nhau cùng Không được xa hàng ngũ Không thể gì quyến rũ Mua bán được lương tâm Danh dự của riêng thân Là của chung đồng chí Phải giữ gìn tỉ mỉ Như tròng mắt con ngươi Đến cạn máu tàn hơi Không xa rời kỉ luật Phải trải lòng chân thật Không một nét quanh co Không một bóng lờ mờ Không một nhăn ám muội! Bụng nghe chừng biết tội Từ đó hết nằn nì Không dám thở than chi Và tôi cười đắc thắng. Lao Bảo, tháng 11-1940 (Trong những ngày tuyệt thực)
|