|
“Một buổi trưa không biết ở thời nào Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao...” (Huy Cận)
Trưa quê “nhè nhẹ” mà “gì sâu bằng”.
Cà lơi, tức chiền chiện, tức chà chiện, tức hình như một loài chim sơn ca. Quen “vui ca hát trên chín tầng cao” mà phải xếp cánh đậu sau “cửa khám bao ngày”, tội quá. Rồi “con chim cà lơi” này sẽ tự giải phóng để suốt đời hót những bài xuất phát từ lòng hết sức tha thiết với “những hồn chất phác hiền như đất, khoai sắn tình quê rất thiệt thà!”... (Thu Tứ)
Tố Hữu, “Nhớ đồng” (7-1939)
Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quạnh bên trong một tiếng hò
Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi Đâu ruồng che mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi? Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi...
Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh Ôi ruộng đồng quê thương nhớ ơi!
Đâu những lưng cong xuống luống cày Mà bùn hy vọng nức hương ngây Và đâu hết những bàn tay ấy Vãi giống tung trời những sớm mai? Đâu những chiều sương phủ bãi đồng Lúa mềm xao xác ở ven sông Vẳng lên trong tiếng xe lùa nước Một giọng hò đưa hố não nùng
Gì sâu bằng những trưa thương nhớ Hiu quạnh bên trong một tiếng hò!
Đâu dáng hình quen, đâu cả rồi Sao mà cách biệt, quá xa xôi Chao ôi thương nhớ, chao thương nhớ Ôi mẹ già xa đơn chiếc ơi! Đâu những hồn thân tự thuở xưa Những hồn quen dãi gió dầm mưa Những hồn chất phác hiền như đất Khoai sắn tình quê rất thiệt thà!
Đâu những ngày xưa, tôi nhớ tôi Băn khoăn đi kiếm lẽ yêu đời Vơ vẩn theo mãi vòng quanh quẩn Muốn thoát, than ôi, bước chẳng rời Rồi một hôm nào, tôi thấy tôi Nhẹ nhàng như con chim cà lơi Say hương đồng vui ca hát Trên chín tầng cao bát ngát trời... Cho tới chừ đây, tới chừ đây Tôi mơ qua cửa khám bao ngày Tôi thu tất cả trong thầm lặng Như cánh chim buồn nhớ gió mây.
Gì sâu bằng những trưa hiu quạnh Ôi ruộng đồng quê thương nhớ ơi! Tháng 7-1939
|
|