Khi nhà thơ còn sung sức, tứ thơ trong tâm trí như nước trong giếng. Giếng, nếu thả gàu kéo nước lên tới tấp thì vơi, nhưng vơi rồi lại đầy. Vơi đầy, vơi đầy, cho đến khi “lão lai tài tận”, gàu xuống thật sâu chỉ đụng đáy trơ. (Thu Tứ)




Chế Lan Viên, “Đất nghỉ”




Ðất nghỉ. Giữa một mùa đã xong và một mùa
                    sắp mang thai, sắp làm nhiệm vụ,
Từ huyện này sang huyện kia, cánh đồng này
                     sang cánh đồng khác nghỉ ngơi.
Như người đàn bà sau cơn yêu, như giáo chủ
                                      sau hồi thuyết pháp,
Như sau một trang thơ, ta nằm im chờ tiềm
                                                 thức phục hồi.


1987