|
Bể dâu nào không tơi tả.
“Thương hải” rút ra xa, nào đã có ngay “tang điền”. Chỉ có ngơ ngác cát, ngổn ngang đá, la liệt rong biển!
Vừa mới đây, cá còn lăng quăng lội giữa lả lướt rừng rong biển.
Cá “cù lần” cất danh thiếp đường rong, ngõ đá trong túi. Cá không cù lần cất “những tên đời tơi tả” trong tim...
Bài thơ nội dung tưởng hài, hóa ra là bi. Lời thơ thì tự nhiên, mà thấm thía.
(Thu Tứ)
Cao Tần, “Kho tàng”
Chàng cù lần có cái túi nhỏ Suốt bốn mùa giấu giếm như điên Anh em sùng, nghĩ thằng này chơi khó Thủ cẳng tí tiền, len lén tiêu riêng
Hết chuyện chơi, một chiều đông lạnh cóng Đè thằng em ra cướp túi coi chơi Gác trọ rung rinh như thuyền biển động Thằng em kêu như sắp sửa xong đời
Miệng túi mở kho tàng rơi tung tóe Một lạng vàng trong giấy gói đơn sơ Một đứa hét: “Vàng này thằng em bé Không mại đi, mày tính để đem thờ?”
“Sư chúng mày, vàng đem theo bốn cục Ông bán ba, bắt gọn mấy trăm đô Còn cục này tàn đời ông cóc bán Lúc lên đường bà cụ dúi tay cho”
Một chiếc khăn tay cũ xì, cũ xịt Màu nâu già thêu mấy chữ xanh xanh “Giẻ rách gì đây hở thằng chết tiệt?” “Khăn vợ trao ngày khoác áo nhà binh”
Đáy túi nhỏ thì đầy danh thiếp cũ Những tên người tên tỉnh đã xa xưa Những dòng vội ghi hẹn hò gặp gỡ Những đường quen không trở lại bao giờ
Trả túi thằng em, cả bầy bỗng xệ Cù lần xấu hổ chửi như ca Cái túi nhỏ tưởng đầy lòng ti tiện Hoá đem theo muôn vạn mảnh quê nhà
Cù lần dọa đêm nay đâm chết hết Ôi, ví dầu chú mở được tim anh Chú cũng thấy một kho tàng thắm thiết Với khăn tay nhàu nát chữ thêu xanh
Với danh thiếp những tên đường đã đổi Những số nhà chớp mắt bỗng tang thương Những chốn hẹn nghìn năm không trở lại Những tên đời tơi tả khắp quê hương văn hóa Việt Nam, văn học Việt Nam, van hoa Viet Nam, van hoc Viet Nam Tháng 10-77
|
|