“Ức Đông Sơn”

của Lý Bạch




Mây trắng tan, như người họp rồi tan. Trăng sáng rụng đâu mất, như cảnh sum vầy đầm ấm... rụng đâu mất. Nhớ quá, Đông Sơn!

Nguyên văn

Bất hướng Ðông Sơn cửu
Tường vi kỷ độ hoa
Bạch vân hoàn tự tán
Minh nguyệt lạc thùy gia.


Dịch nghĩa

Lâu không trở về Ðông Sơn
Không biết bụi tường vi đã nở hoa mấy lần
Mây trắng lại tan rồi
Không biết trăng sáng đã rơi xuống nhà ai.

Dịch thơ

Bản 1:

Đêm trăng ngồi nhớ nơi xa
Vườn xưa đã mấy mùa hoa thưa người...
Kìa mây trắng lại tan rồi
Kìa trăng vằng vặc đã rơi phương nào...


Bản 2:

Đông Sơn lâu chẳng về chơi
Tường vi từ bấy lụi tươi bao lần?
Trông mây tụ tán, tần ngần
Trăng khuya khuất bóng, rơi vườn nhà ai…


Bản dịch thơ khác

Non Đông xa cách bao xuân!
Cây tường vi đã mấy lần nở hoa?
Mây xưa hẳn vẫn bay xa?
Trăng xưa biết rụng xuống nhà ai nao?
(Ngô Tất Tố)

Ðông Sơn xa cách bao xuân,
Tường vi đã trải mấy lần nở hoa.
Mây kia bạc xóa tan ra,
Vầng trăng khuất sáng, bóng sa nhà nào.
(Trần Trọng Kim)



Thu Tứ




















_______
Tên bài nghĩa là “Nhớ Đông Sơn”.