“Hai giọt nước nóng hổi đọng dần lại trong khóe mắt cô rồi lặng lẽ lăn xuống hai gò má nhẵn như ngà...”

“Giọt nước mắt ngà” (ca khúc Ngô Thụy Miên) có phải là như thế không nhỉ?

Dù sao, lệ này ứa từ một tấm lòng đang “nở nang vui sướng” trước “hạnh phúc đột ngột”...

(Thu Tứ)



Lan Khai, “Lầm than” (chương 9)




(...) Ông già Tị vừa nói xong thì bà trùm và Tép vào.

- Lạy ông bà ạ! Bác cả ngồi chơi.

Ông già đon đả:

- Ấy kìa bà trùm! Lỗi cơm bà nhé?

- Không dám, xin mời ông bà, cháu đã vô phép...

- Bà lại chơi có việc gì thế?

Bà lão xuýt xoa nói:

- Bẩm ông, tôi lại hầu ông về việc con bé cháu... Ông có lòng thương che chở cho cháu, tôi thực cảm ơn ông lắm!

- Có gì mà bà phải nói ơn với huệ! Chẳng qua thấy việc trái mắt, tôi không nhẽ lại chớp mắt bỏ qua cũng không đành lòng.

Bà lão cảm động rơm rớm nước mắt:

- Cháu nghĩ cũng khổ quá! Thực là hai mẹ con chẳng dám chòng ảnh, hoặc sinh sự gì với ai bao giờ, cũng biết thân biết phận mẹ góa con côi nhưng mà nào họ có để yên lành đâu!...

- Những quân đểu ấy thì chỉ cứ đánh què chúng nó đi là ngắn chuyện hơn cả. Còn cái giảng giải nghĩa lý với nó thì thực là đem đàn gảy tai trâu!

- Không biết họ thù ghét gì nhà cháu mà họ xúm nhau lại để mà chèn lấn, mà đè lèn, mà bắt nạt... Mà cháu xem họ cũng chẳng hay hớm gì mà bảo họ lên mặt xuống chân. Cháu biết có vô số đứa thực, nói khí vô phép ông bà chứ, ăn dơ không biết thối thế mà chúng nó cũng giậu đổ bìm bịp leo được!

- Bà không lo. Tôi vừa nói với mẹ cháu xong chúng nó đã khỏe bắt nạt thế thì tôi, tôi sẽ bênh vực con bé cháu, tôi sẽ coi nó như con tôi!...

Câu nói vô tình ấy làm cho Thuật và Tép cùng cúi đầu đỏ mặt. Tép thẹn quá, cố thu hình vào bên cái cột gỗ. Còn Thuật thì và vội miếng cơm đoạn len lét biến xuống dưới nhà.

- Vâng thì trăm sự nhờ ông rủ lòng thương cháu. Thầy cháu không may mất sớm, nay cháu xin làm con ông...

- Cảm ơn bà. Ấy tôi cũng vừa có ý ấy đấy. May sao bà lại nói ra thế cũng là tiện cho tôi.

Bà trùm sung sướng nở nang nét mặt.

- Vâng, ông dạy cho như thế nào thì mẹ con tôi cũng được nhờ ông phận ấy.

- Nghĩa là ta làm thông gia với nhau.

Ông già vừa nói vừa cười ha hả. Bà lão Tị quay lại nhìn Tép thì cô ả đã lủi ra hè tự lúc nào.

- Vâng, nếu ông lại nghĩ thương thầy cháu, thương tôi được như thế thì còn nói gì!

- Con cháu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Cháu tuổi Tuất đấy ạ. Tiếc rằng có lớn nhưng cháu hãy còn dại dột lắm.

- Không, con cháu tôi xem ý ngoan đấy chứ!

Vừa nói, ông già vừa xòe năm ngón tay ra mà tính:

- Tuất... Ngọ... Mùi, Thân, Dậu, Tuất... ừ, hai tuổi này hợp đây!... Thằng cháu nhà tôi tuổi Ngọ, con cháu tuổi Tuất. Ngọ mình thủy, Tuất mình kim, tốt!

Bà trùm xuýt xoa:

- Nếu vậy thì thực là việc Trời định!

Ông già Tị lại cười ha hả:

- Thiên thành hẳn chứ lại!

Trong khi người lớn nói chuyện ở trong nhà thì Tép ngồi ngoài bậc cửa vẫn lắng tai nghe. Câu chuyện càng may mắn tốt đẹp bao nhiêu, tấm lòng cô càng nở nang vui sướng bấy nhiêu. Trái tim cô đập thình thịch. Cô bâng khuâng như người chiêm bao. Ừ, có lẽ thế chứ trong cuộc đời u ám, khổ não của cô sao lại có thể có được một sự thay đổi lạ lùng như vậy? Trước cái hạnh phúc đột ngột, Tép giống như người đương ở hang sâu chợt ra chỗ sáng. Cảm giác đầu tiên của cô là một cảm giác chói lòa nó tràn lan khắp tâm trí cô làm cho cô choáng váng một cách êm đềm. Tép lơ mơ như say sưa, Tép chưa thể có được một ý niệm xác thực gì về những sự xảy ra ở quanh mình cô lúc ấy. Những tiếng cười nói của ông già, những câu của mẹ Tép, cô vẫn thấy, vẫn hiểu mà vẫn tưởng chừng ở tận đâu xa xôi lắm...

Một bóng người thoáng qua trước mắt làm cho Tép sực tỉnh. Cô nhìn ra thì chính là Thuật. Cô run lên, trống ngực đổ hồi, vừa thẹn, vừa mừng...

- Anh Thuật đấy à?

Thuật dừng bước.

- Phải, tôi đây. Ai thế?

- Em, Tép đây mà.

- Ồ, cô Tép! Sao không vào trong nhà lại ra đấy?

- Ra để chờ anh...

Tép ngạc nhiên sao mình lại nói được một câu bạo dạn như thế. Cô e Thuật sẽ hiểu lầm ý mình chăng nên vội nói:

- Vì em vẫn định có dịp nào thì cảm ơn anh về những lời anh đã nói ở nhà anh Dương.

Thuật lúng túng nói lảng:

- À, câu chuyện vừa lúc chập tối đầu đuôi ra sao thế?

Anh hỏi Tép cho có chuyện chứ thực ra anh đã biết cả rồi, vì vậy anh không để ý nghe Tép trả lời mà tâm trí để cả vào những câu ông già Tị đương nói như lệnh vỡ ở trong nhà.

- Có gì đâu! Lại vẫn những thằng hôm nọ nó đón đường để trêu ghẹo em. Nó làm quá quắt, may ông nhà ta qua đấy, sấn vào can rồi đánh chúng nó chạy tán loạn như đàn vịt.

Tiếng ông già Tị:

- Bà không lo! Tôi bằng lòng, bà cháu bằng lòng là được. Vả lại thằng cháu nhà tôi tuy thế chứ cũng biết vâng lời bố mẹ lắm. Cháu sẽ theo ý tôi. Không phải nói khoe chứ thằng cháu nhà tôi không đời nào lại như những đứa con trai khác bằng tuổi nó.

Thuật khẽ nói:

- Hừ! Ông bố tôi nói tốt cho con trai quá! Chừng ông sợ con trai ông không có ai người ta bằng lòng lấy chứ gì!

Tép cười khúc khích:

- Cái anh này!... Ông nhà nói chả phải là gì!

- Ồ! Lại cô nữa!...

- Chứ không ư?

- Thế thì may quá!... bây giờ ra nhiều người thích nói tốt cho tôi...

Tiếng ông già Tị:

- Phải! Chắc thế! Chắc nó sẽ bằng lòng...

Thuật khẽ đệm:

- Bố tôi làm như đã đi guốc vào bụng tôi rồi ấy!...

Tép ghé lại gần Thuật, giọng hơi run run:

- Thế anh nghĩ sao?... Chắc anh chả bằng lòng vì anh cũng khinh...

Thuật vội ngắt lời Tép:

- Chỉ nói nhảm!... Tôi cũng phải nói thế một tí chứ lại!...

Vừa nói, Thuật vừa êm ái nắm lấy bàn tay Tép. Sự dụng chạm lần này đem cho thiếu nữ một cảm giác say sưa ngây ngất nó chạy khắp thân thể cô như một luồng điện nhẹ...

Cô khẽ hỏi Thuật qua một hơi thở não nùng:

- Anh Thuật! Anh có yêu em không?...

Thuật bóp mạnh bàn tay Tép.

- Sao lại không!...

Trong nhà, lại tiếng ông già Tị:

- Vâng, thế xin bà cứ lại nhà cho. Công việc của ta có thể coi là xong được một nửa...

Thuật cười bảo Tép:

- Các cụ làm thật là nhanh như điện!...

Tép vội chạy vào trong nhà chào vợ chồng ông già Tị còn Thuật cũng lảng xuống bếp.

Bà trùm sung sướng đứng lên:

- Thôi thế để cháu xin phép ông bà...

- Vâng, kính bà lại nhà...

Quay lại Tép, bà trùm bảo:

- Kìa con, chào ông bà đi rồi về.

Tép đỏ mặt luống cuống nói chẳng ra hơi.

- Lạy ông bà ạ.

Ông già Tị cười ha hả:

- Rồi còn được thẹn con ạ!... Thầy dữ đòn lắm kia đấy nhé!

Cả nhà cười.

Ra đường, bà trùm bảo con:

- Ông bà Tị thực là phúc đức quá con nhỉ?

Tép cúi đầu yên lặng.

- Con được về làm dâu nhà ấy thực là một cái may lớn. Hẳn cũng là tại thầy bu ăn hiền ở lành nên trời mới cho con được như thế!... Giá cứ như nông nỗi của mẹ con mình thì bu thực không còn dám trông mong gì nữa!...

Tép cúi đầu, cảm động thấm thía. Hai giọt nước nóng hổi đọng dần lại trong khóe mắt cô rồi lặng lẽ lăn xuống hai gò má nhẵn như ngà...