Chị, mẹ xong, giờ tới thầy. “Cây” thơ nhớ thầy cũng lắm nhành đẹp. Lại xin ngẫu hứng bẻ chắp:
“Nẻo xa tim tím mây trời Sương chiều lẫn tiếng guốc rơi chậm buồn Ghé thăm từng cụm mù sương Đôi chim hát dạo đàn vương giữa trời Lim dim hiên cỏ thấm lời Mang mang não nhịp à ơi võng sầu Cửa vàng khuôn kín lá thu Mưa tuôn sùi sụt đèn lu gió lùa...”.
Xưa thầy “rung đùi lẩy mấy vần thơ Đoạn Trường”. Nay “ta”
“Lưng non tươi một hạt đèn Rung đùi chép Chút Hiên Vàng Bâng Khuâng”! (Thu Tứ)
Phạm Thiên Thư, “Trên hiên hoa vàng” (5)
Thầy ngồi sau ngọn đèn lu Rung đùi lẩy mấy vần thơ Đoạn Trường Ghé thăm từng cụm mù sương Đôi chim hát dạo đàn vương giữa trời
Võng sầu não nhịp à ơi Lim dim hiên cỏ thấm lời mang mang Gió đâu lên ngọn đồi vàng Chờ ai mà vịn đôi tàng bể dâu
Dạo hoàng hôn đỉnh núi sau Cha con bước giữa một màu vàng hoe Thầy cầm chiếc quạt nan tre Chỉ cho ta ngắm một bè mây bay
Cầm roi xuống ngó trâu cày Theo sau chú bé một bầy dã chim Lại bên bệ đá đồi sim Ngồi bắt chước Phật cười im bụi hường
Hầu thầy khoác nón tà dương Tay mang túi sách lên đường dong chơi Nẻo xa tim tím mây trời Sương chiều lẫn tiếng guốc rơi chậm buồn
Gió lùa sùi sụt mưa tuôn Lá thu che kín nửa khuôn cửa vàng Thầy nghiêng tựa tráp mơ màng Ta khoanh tay đọc nốt trang thánh hiền
Người ngồi hút thuốc trên hiên Trông con cặm cụi mài nghiên son hồng Nhón cho ta một vài bông Ngọc lan thơm nức thưởng công học hành
Lên nương bày trận tập tành Tay ôm vạt nhọn lá xanh gài đầu Phe làm Tây đến lùa trâu Phe làm du kích vật nhau hào hùng
Mắt thầy suy ngẫm mông lung Vuốt râu nhàn thấm một chung nước trà Gió thu xao xác đầu nhà Thương ai nhổ hạt trăng sa xuống thềm
Mở trang sách thuốc thâu đêm Thầy nằm trõng trúc tựa viền trăng hoen Lưng non tươi một hạt đèn Lá khô lệ gót buồn len gối sầu
Vào bẫy chim giữa rừng sâu Cánh hoa rơi lợp trên đầu như mưa Chợt buồn ngâm mấy dòng thơ Thử xem sắt đá ngồi chờ thi gan.
(Trích từ Chút Bâng Khuâng Trên Hiên Hoa Vàng)
|