|
Nghĩ cũng lạ. Tại sao ở đâu đâu cái giống người ta cũng phát minh ra thứ thức uống ấy!
Rượu, thường uống để say, có khi uống vào lại tỉnh:
“Cho ta với bóng cùng nhau Ngất ngư rót mãi tỉnh vào cơn say”.
Say thì thường quên sầu, nhưng có khi
“Rót thêm ly nữa mời ta Cái say như muốn chuyển qua cái sầu...”.
“Bóng” cứ mời mãi thì sầu nên thành mất, nhưng “ta” phải đi ngủ để
“... mai sớm lên đường Ðấu trường lại múa dăm đường võ quen”.
Thanh Nam năm bốn mươi tuổi đã rượu rồi thơ sầu đời, đến năm bốn mươi lăm tuổi lại rượu rồi thơ sầu đời. Cái “cơn điên thuở nào” nó hành ông mãi, khiến ông cứ phải dùng men để dỗ nó “ngủ ngoan”... (Thu Tứ)
Thanh Nam, “Ðêm cuối năm uống rượu một mình”
Rượu mời ta rót cho ta Bạn gần không tới, bạn xa chưa về Rót nghiêng năm tháng vào ly Mắt nheo bóng xế, tay che tuổi buồn Rót đầy băng giá cô đơn Rót thao thức nhớ, rót hờn giận quên Thôi, đừng. Thôi hãy nằm yên Ngủ ngoan đi nhé cơn điên thuở nào Cho ta với bóng cùng nhau Ngất ngư rót mãi tỉnh vào cơn say Bốn mươi lăm tuổi rồi đây Lá xanh còn được bao ngày phù du? Rót đau thân thế mơ hồ Nửa khôn ngoan thức, nửa rồ dại mê Ngó đời lăn lóc vòng xe Rã rời xích chuyển ê chề bánh quay Ngó lui hun hút đêm dài Những xuân đã lánh những đời đã xa Rót thêm ly nữa mời ta Cái say như muốn chuyển qua cái sầu...
Bốn mươi lăm tuổi rồi sao? Ngó gương xưa thấy tóc râu rối bù Trán hằn dăm lũng ưu tư Cuộc chơi trần thế chừng như mỏi mòn Sóng nhồi, thác đẩy, mưa tuôn Ðời như cuối hạ, mộng còn đang xuân.
Bốn mươi lăm tuổi quay nhìn Cái trôi cùng với cái chìm đuổi đeo Tiếc gì trận gió thu reo Tóc xanh phơ phất chạy theo mộng vàng Hỡi ta, ngày xế năm tàn Rượu mời sao chẳng rót tràn đau thương Uống say mai sớm lên đường Ðấu trường lại múa dăm đường võ quen Ru ta, này khúc ưu phiền: “Ngủ ngoan đi nhé, cơn điên thuở nào...”
Sài Gòn 1974
|
|