Đêm Hương Diệu là một đêm rằm, “trời đầy trăng”.(1) Đêm Hương Bính “suốt trời” lại đầy “mực”. Trăng “lạnh lẽo suốt xương da”, mà “mực” cũng “buồn tênh”. Nhưng thấy lạnh, buồn, là ai và ai cực kỳ đa cảm kia, chứ với “du khách” điển hình, nhất là người mua “cái giăng hoa”, thì “lửa đò” hẳn ấm, vui ra phết. Nhớ một ông Tú cũng người Nam Định nổi tiếng “hay hát hay chơi, hay nghề xuống lõng”. Ở đất Vị Xuyên ngoài ấy, người ta gọi đò là lõng nhỉ.

(Thu Tứ)

(1) Xem bài Lời Kỹ Nữ của Xuân Diệu.



Nguyễn Bính, “Lửa đò”




Suốt trời không một điểm sao
Suốt trời mực ở nơi nào loang ra
Lửa đò chong cái giăng hoa
Mõ sông đục đục, canh gà te te
Chừ đây bên nớ bên tê
Sương thu xuống gió thu về bồng bênh
Ðàn ai chừng đứt dây tình
Nổi lên một tiếng buồn tênh rồi chìm.


Huế 1941