Nữa, nhà thơ lại đoán lòng rồi đặt lời giúp người khác. Cả đoán lẫn đặt đều giỏi. “Tôi” nào đó nếu có nghe rất có thể tưởng mình đã thốt ra như thế thật cái hôm con gái đi lấy chồng. Ơ, nhưng lời thốt từ một cái miệng nhân dân… Đại Việt, sao nó lại nhịp như thơ Đường thế này nhỉ, mà nghe lại vẫn cứ tự nhiên y như ca dao! (Thu Tứ)



Nguyễn Bính, “Lòng mẹ”




Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không!
Nín đi! mặc áo ra chào họ
Rõ quý con tôi! Các chị trông!

Ương ương dở dở quá đi thôi!
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.

Nào áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai?

Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi trả
Tôi còn mạnh chán! khiến cô thương!

Ðưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
Ðêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.