Một bức tranh xuân quê rất... Bính. Thoạt vừa mở cuộn, thấy ngay một cô gái “mắt trong”, “má màu chưa chồng”. Mở đến gần cuối cuộn, lại thấy một đôi cô khác “yếm đỏ, khăn thâm” hẳn cũng chưa chồng... Cái lúc trong năm hay quá nhỉ. Cây “lá nõn, ngành non”, lúa vào “thì con gái”, đến nắng cũng “mới”. Đã thế, “hoa bưởi hoa cam” lại thả “hương bay ngào ngạt” khiến “bướm vẽ vòng” trông sốt cả ruột. Cảnh xuân gợi quá, mà gái quê mơn mởn lại trang phục trang điểm thật quyến rũ kéo nhau “trẩy” trên đường làng, trai quê chịu làm sao nổi, riêng lòng một người bỗng cứ muốn bay! Tưởng ai, chứ người ấy thì các hoa biết nói có lạ gì đâu: Chúng em đi guốc trong bụng anh Bính, nào, mời anh cứ... vẽ vòng đi!

Xuân sang thôn nữ nghỉ việc đồng
Yếm khăn cho đáng gái chưa chồng
Làng xóm đua tươi hoa biết nói
Rộn lòng ai lắm, thấu cho không?
(Thu Tứ)



“Xuân về”

Nguyễn Bính




Ðã thấy xuân về với gió đông,
Với trên màu má gái chưa chồng.
Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong.

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe,
Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe.
Lá nõn, ngành non ai tráng bạc?
Gió về từng trận, gió bay đi...

Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng,
Lúa thì con gái mượt như nhung.
Ðầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng,
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng.

Trên đường cát mịn, một đôi cô,
Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.
Gậy trúc dắt bà già tóc bạc,
Tay lần tràng hạt miệng “nam mô”.


1937