|
Huy Cận - Thơ chọn (1)
Lửa thiêng (1940) - Buồn đêm mưa - Thu rừng - Tràng giang - Đi giữa đường thơm - Thuyền đi - Áo trắng - Ngậm ngùi
Thơ sau Cách mạng tháng Tám - Trời sao trên biển - Sớm mai gà gáy - Anh viết bài thơ - Người đẹp đến giờ hấp hối - Chiều thu quê hương - Yêu đời - Bãi biển cuối hè - Giờ trưa - Chiêm bao thỉnh thoảng em về - Gà gáy Ba Vì - Mưa xuân trên biển - Một ngày lên
Huy Cận bảo “đặc sản” trong thơ Xuân Diệu là “bài ca sự sống”. Còn “đặc sản” trong thơ ông thì ai cũng biết là “bài ca vũ trụ”.
Dễ tưởng hai “bài” khác hẳn nhau, nhưng không phải vậy. Vì “vũ trụ” của Huy Cận không phải cái vũ trụ máy móc trơ trơ của khoa học, mà là “cơ thể lớn”, sống động y như hằng hà sa số “cơ thể nhỏ”. Tức thực ra Huy Cận cũng ca sự sống, cho đến 1940 (in Lửa thiêng) chuyên ca sầu, sau đó bắt đầu “sống đúng” nên khởi sự ca vui.(1)
Cùng say mê sự sống, nhưng Xuân Diệu tập trung vào cái biểu hiện gọi là “tình yêu”, trong khi Huy Cận chú ý đến nhiều hiện tượng tự nhiên đa dạng với ưu tiên dành cho tầm kích thước từ lớn đến khổng lồ. Đằng chỉ ngắm “em”, đằng lại ngắm sao ngắm biển ngắm trời ngắm sáng ngắm trưa v.v. Hai đằng chia xẻ với nhau ước ao hòa nhịp với cái mình ngắm: hoặc nhịp lòng “em”, hoặc “nhịp tuần hoàn trong vũ trụ”...
Về vũ trụ ca của Huy Cận, chúng tôi đã có bài nhận định riêng.(2) Ngoài “đặc sản”, Huy Cận có một số thi phẩm nội dung khác cũng rất giá trị. Chúng tôi chia tất cả thơ hay của thi sĩ thành mấy tuyển. Sau đây là tuyển 1.
(Ngoài các tuyển này, xin các bạn yêu thơ đừng quên những bài thơ “không chính thức” trong “Nhật ký yêu”!)
Buồn đêm mưa
Cùng cái đêm mưa nào đó, biết bao nhiêu người nằm nghe, ngoài Huy Cận.
Nếu mỗi người làm một bài thơ, chắc chắn ta có biết bao nhiêu bài thơ khác nhau. Ấy bởi nghệ phẩm chứa hồn nghệ sĩ, mà mỗi nghệ sĩ mỗi hồn riêng biệt.
Nhưng cũng chắc chắn, đêm ấy đã không có nhiều thơ quá đâu. Vì không phải ai cũng bị cái cơn mưa "dìu dịu rơi rơi" kia nó xui lấy nó làm vỏ mà trút hồn vào.
Cái gì là vỏ thích hợp cho hồn mình, là chuyện mỗi nghệ sĩ tự quyết định.
=-
Ðêm mưa làm nhớ không gian, Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la...
Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn.
Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...
Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ...
Tương tư hướng lạc, phương mờ... Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe
Gió về, lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
Thu rừng
Thu trong ba bài thơ thu của Nguyễn Khuyến là thu quê. Thu trong Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư, trong Thu Rừng của Huy Cận là thu rừng.
Thu quê buồn ít, thu rừng buồn nhiều, hẳn một phần vì nỗi... lá.
Quê ở miền xuôi, ít cây rụng lá. Rừng trên mạn ngược, nhiều cây rụng lá hơn. Lá rụng, “chim đi”, cành trơ trụi nên nghe lạnh, rồi người thấy “cây hiu quạnh” lòng cũng đâm “quạnh hiu”, thế là “sầu thu lên vút, song song”!
=-
Bỗng dưng buồn bã không gian, Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.
Nai cao gót lẫn trong mù Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
Sắc trời trôi nhạt dưới khe, Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng.
Sầu thu lên vút, song song Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
Non xanh ngây cả buồn chiều, Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia...
Tràng giang
Sông, mấy ai đò một chuyến từ “đầu” tới “cuối”. Trời, chỉ lấy mắt nhìn từ “chân” này tới “chân” kia đã thấy mỏi, nói gì đi. Ấy thế mà những bèo cứ “hàng nối hàng” dạt mải miết, những mây cứ đám nối đám trôi mải miết...
Dưới “tràng giang” chỉ thuyền với... củi, thỉnh thoảng “cồn nhỏ (...) đìu hiu”. Trên bờ chỉ... bờ với bãi, lâu lâu một “bến cô liêu”, mãi mãi “không cầu”. Tiếng sinh hoạt nhân gian nghe mơ hồ xa vẳng, cánh chim in trên “lớp lớp mây cao” trông sao nhỏ thế. Cảnh đã buồn, “nắng xuống, trời lên” lại là lúc buồn, khéo chọn ngồi đò đúng nơi đúng lúc, trách sao “sầu chót vót”!
Sầu thường làm nhớ. Nhớ nhất cái gì ngược hẳn với “cái” ở đây. Cho nên “không khói hoàng hôn cũng”...
=-
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp, Con thuyền xuôi mái nước song song. Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Ðâu tiếng làng xa vãn chợ chiều. Nắng xuống, trời lên sầu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng; Mênh mông không một chuyến đò ngang. Không cầu gợi chút niềm thân mật, Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc, Chim nghiêng cánh nhỏ; bóng chiều sa. Lòng quê dợn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Đi giữa đường thơm
Huy Cận nặng về cảm xúc không gian, nhưng đôi khi ông cũng bước lạc sang chiều thứ tư.
Bài thơ nổi tiếng sau đây loáng thoáng một thứ rung động thời gian.
Ði giữa đường thơm, hay đi giữa thời thơm!
=-
Ðường trong làng: hoa dại với mùi rơm... Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng Ðất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu Lên bề cao hay đi xuống bề sâu? Không biết nữa. Có chút gì làm ngợp Trông không khí... hương với màu hòa hợp...
Một buổi trưa không biết ở thời nào Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca da, Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự Buổi trưa này xưa kia ta đã đi Phải cùng chăng? lòng nhớ rõ làm chi! Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng Trí vô tư cho da thở hương tình Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình Như sắp nói, nhưng mà không; Khóm trúc Vừa động lá, ta nhận vào một lúc Cả không gian hồn hậu rất thơm tho Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ...
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng... Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều: “Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu” Chân đang bước bỗng e dè đứng lại Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại...
Thuyền đi
Bài thơ sau đây, có người bàn: “Lời thơ đi phiêu phiêu, tuyệt nhiên không thấy dấu vết một chút kỹ thuật nào còn vướng sót. Tưởng như không còn một chút cố gắng tìm lời lựa ý gì hết cả (...) Nguồn thơ ngập tràn dâng lên nhẹ nhẹ...”.(3)
Bùi Giáng đấy. Mưa nguồn mê mệt Lửa thiêng. Bàn như trên là lòng mê “ngập tràn” chỉ mới bắt đầu “dâng lên nhẹ nhẹ”. Nếu cứ tiếp tục đọc một người “đi vào cõi thơ” một người, chẳng bao lâu ta sẽ bị chết đuối trong mênh mông biển lời ca ngợi!
=-
Trăng lên trong lúc đang chiều Gió về trong lúc ngọn triều mới lên Thuyền đi, sông nước ưu phiền Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi
Sang đêm thuyền đã xa vời Người ra cửa biển, nghe hơi lạnh buồn Canh khuya tạnh vắng bên cồn Trăng phơi đầu bãi, nước dồn mênh mang
Thuyền người đi một tuần trăng Sầu ta theo nước, tràng giang lững lờ Tiễn đưa dôi nuối đợi chờ Trông nhau bữa ấy; bây giờ nhớ nhau.
Áo trắng
Trắng mây biếc núi hồng sen Thêm hương dồn tỏa mỗi em bước gần Dáng tiên, lòng suối trong ngần Đào nguyên ngay giữa gian trần là đây!
=-
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong Hôm xưa em đến, mắt như lòng Nở bừng ánh sáng, Em đi đến Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng
Em đẹp bàn tay ngón ngón thon Em duyên đôi má nắng hoe tròn Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non
Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời Hồn em anh thở ở trong hơi Nắng thơ dệt sáng trên tà áo Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài
Ðôi lứa thần tiên suốt một ngày Em ban hạnh phúc chứa đầy tay Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Ngậm ngùi
“Chàng Huy Cận khi xưa hay sầu lắm”.(4)
Chịu “nặng” đã quen rồi, thêm một “trái sầu rụng rơi” nữa cũng không làm “chiếc linh hồn nhỏ”(5) khuỵu xuống đâu!
Xuân Diệu đọc Lửa thiêng rồi bảo là “một bản ngậm ngùi dài”. Trong ngậm ngùi dài có ngậm ngùi ngắn, là đây.
=-
Nắng chia nửa bãi; chiều rồi... Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện giăng mau; Em ơi! hãy ngủ... anh hầu quạt đây. Lòng anh mở với quạt này; Trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em, mộng bình thường! Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ... Cây dài bóng xế ngẩn ngơ... - Hồn em đã chín mấy mùa thương đau? Tay anh em hãy tựa đầu; Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi...
Trời sao trên biển
Huy Cận say sưa cảm xúc không gian mà ít khi nhắc đến thời gian, nhưng trong bài thơ dưới đây có “vô biên” “nói chuyện thì thào” với “vĩnh viễn”, có cả “nôi trời đất”, “võng Ngân Hà”, lẫn “những hạt thời gian như cát tơi”...
Nghe được cát thời gian “ran trong đá bờ xưa cũ”, cái con người nằm ngủ trên bờ biển đêm nào, người ấy thực có một tâm hồn kỳ lạ.
=-
Trời sao trên biển, biển nhân sao Ngủ trên bờ, đời nhân chiêm bao Sóng nhẹ hay là hơi vĩnh viễn Cùng vô biên nói chuyện thì thào
Bố ngủ bên con, biển với sông Sông tuôn nguồn trẻ, biển nuôi dòng Bố con nằm giữa nôi trời đất Một dải Ngân Hà đưa võng chung
Biển gối bờ êm, biển nghỉ ngơi Mênh mông yên ngủ những chân trời Nghe ran trong đá bờ xưa cũ Những hạt thời gian như cát tơi. (20-8-1963)
Sớm mai gà gáy
“Nghe sao ấm áp tựa nghe đời”...
Gà gáy ngoài đời nghe ấm ran. Gà gáy trong thơ nghe lại càng ấm ran.
Gà rạo rực, bất quá kêu ò ó o... o...!
Nhà thơ rạo rực, kêu đủ lối. Sau đây là lối bảy chữ, bốn câu.
=-
Tiếng gà gáy ơi! gà gáy ơi! Nghe sao ấm áp tựa nghe đời. Tuổi thơ gà gáy ran đầu bếp, Trâu dậy trong ràn, em cựa nôi.
Cha dậy đi cày trau kịp vụ, Hút vang điếu thuốc khói mù bay. Nhút cà, cơm ủ trong bồ trấu, Chút cá kho tương mẹ vội bày.
Gà gáy nhà ta, gáy láng giềng, Ta nghe thuộc mỗi tiếng gà quen - Cha ơi con chửa nghe gà chú! - Nó cũng như mày hay ngủ quên.
Hàng cau mở ngọn đón ngày vào, Xóm nhỏ nép bên triền núi cao. Gà lại gáy dồn thêm đợt nữa, Nắng lên xòe quạt đỏ như mào.
Gà gáy ơi! tiếng gà gáy ơi! Nghe sao rạo rực buổi mai đời! Thương cha lủi thủi không còn nữa, Chẳng sống bây giờ thôn xóm vui. (1962)
Anh viết bài thơ
Đâu phải sao nào cũng có đôi Trời khuya lấp lánh lẻ loi thôi Sao đơn trông xuống hồn hai bóng Chúc cặp nhân kia mãi chẳng rời.
=-
Anh viết bài thơ giữa ánh khuya Cỏ cây yên ngủ. Gió xa về. Anh nhìn em ngủ hiu hiu nhẹ Như bóng vườn trưa xanh tiếng ve.
Biển lặng em nằm trong gió êm Anh là bóng thức của hồn em. Ngoài kia sao cũng từng đôi sáng, Từng cặp nhân vàng trong trái đêm.
Bát ngát lòng anh giữa trái đời Hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi Gió khuya nào biết xuân, hè nữa? Em mộng điều chi, miệng thoảng cười.
Người đẹp đến giờ hấp hối
Từ Không hóa Có như bước vào thời gian. Vì Không lúc nào cũng thế, trong khi Có luôn thay đổi. Dù thay đổi lạ lùng thế nào, rút cuộc Có sẽ hóa Không.
Có, như trái cây. Non rồi chín rồi nẫu. Đừng nhìn chi cái trái nẫu sắp rụng... ra ngoài thời gian. “Cái có thật” là trái chín tới ngon lành, “của anh rồi”, “xưa kia”, nhớ nhé!
=-
Người đẹp đến giờ hấp hối Quay mặt vào tường không muốn ai xem Nhan sắc đã bị xói mòn, lở lói Hết cõi ngày rồi, sắp cõi đêm.
Nhìn làm chi nỗi điêu tàn cơ thể Thân đổ xiêu dưới nanh vuốt thời gian! Cái có thật là hoa mùa hương nhị Cái thanh xuân của da thịt trần gian.
Hỡi anh yêu! đừng nhìn em chi nữa! Mặt em nay là mặt nạ đó thôi Mà Thần Chết áp vào như mặt nhựa! Em xưa kia, em ấy của anh rồi...
Thời tươi trẻ nằm nghiêng vì giận tủi Nay ra đi, cái nghiêng ấy hờn ai? Hờn Tạo Hóa đã bày chi bóng tối! Sao tâm linh phải mang phận hình hài? (Ðêm 12-12-1992)
Chiều thu quê hương
“Chiều thu quê hương” màu sắc dịu dàng, “đằm thắm”. Chiều lại có “phát thanh” nữa đấy, sóng là “nắng tơ”, “tiếng chiều vàng rợi”, có bắt nghe thì bắt!
Tâm hồn “tôi” là “đài thu”, cũng là “đài phát”. Có ai bây giờ đọc thơ nghe “tiếng tôi” không?
Chiều thu phát sóng tơ vàng Cau vườn bắt tiếng đôi hàng ngẩn ngơ Thơ tôi người đọc bây giờ Có nghe vàng rợi tiếng xưa chăng nào?
=-
Chiều thu trong, lá trúc vờn đẹp quá Lá mía xanh nhung quạt vào mái rạ Tiếng lao xao như ai ngả nón chào Hoa mướp cuối mùa vàng rực như sao Giếng trong lẻo, trời xanh in thăm thẳm Chiều thu quê hương sao mà đằm thắm! Tôi bước giữa vườn, bạn với hàng cau Hút nắng tơ vàng như những đài cao Đứng lồng lộng, thu tiếng chiều vàng rợi Vồng khoai lang xoè lá ra nằm sưởi Cùng với mẹ gà xoè cánh ấp con Ở trước sân nhà, mấy đống gạch son Hố vôi trắng nằm đợi ngày xây dựng...
Yêu đời
“Chàng Huy Cận khi xưa”(6) đâu có “yêu đời” thế nhỉ.
Thì do “xưa” “chàng” chưa “sống đúng trong xã hội”, nên “cảm thấy cô đơn trong vũ trụ bao la”, bị “choáng ngợp, run chân”.(7) Có ai rét run lẩy bẩy mà “yêu đời biết mấy cho bưa” đâu.
Sau khi “anh” sống lại cho “đúng”, đời trở nên “đẹp quá đi em”, đẹp đến nỗi “chết xuống, anh nằm khôn yên”, đã dưới huyệt rồi mà cứ hễ nghe “tiếng gà (...) giục bình minh” là lại muốn cục cựa!
Sực nhớ Huy Cận có người bạn chí thân cũng yêu đời ghê lắm. Người này thì yêu từ “xưa” chứ không phải về sau mới yêu. Xuân “ca sự sống” khác Huy thế nào, xin được để hồi sau... bàn tán.
=-
Em ơi, dẫu sống trăm năm Ðến khi chết xuống, anh nằm khôn yên Bởi đời đẹp quá đi em! Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa. Yêu đời biết mấy cho bưa! Cả khi cay đắng đời chưa hết tình... Tiếng gà lại giục bình minh Ðã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào! Giản đơn chiếc áo mặc vào Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường Yêu đời trong máu trong xương Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi Quê anh cà nhút mặn mòi Sinh anh muối mặn yêu đời đó em...
Bãi biển cuối hè
Nào phải chỉ trời đất dửng dưng với người.
Người hầu hết cũng dửng dưng với trời đất chứ mấy ai “cảm xúc không gian” rồi “vũ trụ ca” liên miên suốt đời...
“Mấy” chứ hình như là chỉ đúng một thôi!
=-
Bãi biển cuối hè dần vắng lặng Vô tâm biển vẫn đẹp tưng bừng Mai đây ta vắng, đời không vắng Vũ trụ điềm nhiên đẹp dửng dưng Sóng trắng bờm phi hí gió mai Mây bay tới tấp ngợp chân trời Phải chăng vũ trụ thừa dư sức Thỉnh thoảng chồm lên như trẻ chơi.
Giờ trưa
“Giờ trưa (...) gà cục tác (...) chim ríu ra ríu rít (...) lúa đẻ nhành (...) cả trời đất (...) rạo rực (...) trùm ôm (...) thai nghén”, khiến Huy Cận cũng rạo rực cảm xúc, thai nghén, rồi... đẻ ra một bài thơ!
=-
Ðây là giờ trưa. Những con gà cục tác Nắng âm âm, không khí nở nang nhiều. Cả vũ trụ như đang giờ ấp ủ. Những hàng cọ xòe lá ra mà thở, Những cây dừa chải lại mái tóc xanh Chim ríu ra ríu rít ở trên cành, Con chuồn chuồn cũng tìm tia nắng đậu. Nhện nhân được cái giờ trưa tạnh ráo Giăng lưới phơi cành táo qua cành cam. Lúa đẻ nhành. Sự sống rất yên tâm Mọc từng chút, không gì ngăn cản được. Cả trời đất giữa lòng trưa rạo rực Ðang trùm ôm, đang thai nghén điều chi. Trên đồng bằng: một niềm vui sống rất tinh vi... (1967) (8)
Chiêm bao thỉnh thoảng em về
Ngủ thế mà hay. Vì ngủ có chiêm bao. Mà chiêm bao thì có thể gặp người xa sông cách núi. Gặp người ấy trong chiêm bao, khỏi “ngợ ngàng”, vì dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, thì “má xuân trời cũ” vẫn nguyên “đọng màu ráng xưa” chứ chẳng già đi tí gì!
Anh mộng thấy em, rồi anh hỏi:
“Yêu nhau nhớ dáng tưởng hình, Chiêm bao em có một mình chăng em?”,
rồi anh nhắn: “Biệt ly gì mộng! nhớ tìm thăm nhau”...
=-
Chiêm bao thỉnh thoảng em về, Mắt còn tỏa mộng cuồng mê thuở đầu. Gặp nhau không ngợ ngàng nhau, Má xuân trời cũ đọng màu ráng xưa. Chiêm bao yêu muộn nhớ thừa Là nơi họp mặt ngày đưa tiễn rồi. Thân dù sông núi xa xôi, Giấc mơ qua lại lứa đôi tự tình. Yêu nhau nhớ dáng tưởng hình, Chiêm bao em có một mình chăng em? Ðời buồn lạnh gối đêm đêm, Biệt ly gì mộng! nhớ tìm thăm nhau.
Gà gáy trên cánh đồng Ba Vì được mùa
Núi Tản là con gà? Sao không. Sóng biển là bờm ngựa được (9), thậm chí dải Ngân Hà là võng được (10), thì núi có gáy “rộn vang đồng” cũng đâu có gì lạ.
Gà gáy trong thơ Huy Cận mấy lần, lần nào cũng thật gợi cảm. Ò ó o... thơ!
=-
Gà gáy đầu thôn, gáy giữa thôn, Mưa tinh sương mát tận tâm hồn. Đêm qua tắt gió cây không ngủ, Mưa sớm hàng cây đứng ngủ ngon. Gà gáy trong mưa tiếng vẫn trong, Giọng kim giọng thổ rộn vang đồng. Được mùa giống mới, gà no bữa, Tiếng gáy tròn như lúa nặng bông. Núi Tản như con gà cổ đại Khổng lồ, mào đỏ thắp bình minh. Mênh mông gọi nắng cho mùa chín, Từ buổi Sơn Tinh thắng Thủy Tinh. (1972)
Mưa xuân trên biển
“Lưa thưa” chắc cũng kha khá, nên “thuyền đậu thuyền đi” mới “hạ kín mui”. Khá nên “tươi tốt cả cây buồm”!
Chân trời hình như không sáng, mà sao lại ấm? Có phải cái ấm quanh đây, từ “em bé thuyền ai ra giỡn nước”, từ “cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm”, nó lan ra xa đến tận chân trời?
=-
Mưa xuân trên biển, thuyền yên chỗ Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ Ðảo xa thâm thẩm vệt mưa dài. Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui Lưa thưa mưa biển ấm chân trời Chiếc tàu chở đá về bến Cảng Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi. Em bé thuyền ai ra giỡn nước Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm Biển bằng không có dòng xuôi ngược Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm. (Hồng Gai, 2-1959)
Một ngày lên
Chắc có người bảo: trong vũ trụ bao la ngày đêm chẳng qua một hiện tượng hết sức cục bộ, vô nghĩa, nhân loại lên được mặt trăng rồi mà đâu đó còn ra đời thứ thơ lạc hậu.
A, “lặn lội” bay lên tận... nhà thằng Cuội rồi đứng trơ mắt ếch, chẳng nẩy nổi cảm xúc gì hay ho đáng đem ra làm thơ, mà vênh nhỉ. Thì cứ hì hục chế “thuyền” mà “phi” nữa đi. Hết trăng rồi tới sao, “Đại Thánh” chịu khó sẽ có ngày được đứng tè ở năm cây cột “cùng trời”...
Người chỉ suy luận và suy luận thì thế đấy. Còn kẻ biết cảm thì chả cần cưỡi “thuyền” bay đi đâu cả, chỉ cần chứng kiến một chút “vô nghĩa” là đã có thể thấy bao nhiêu nghĩa của toàn thể cái thực tại này rồi.
Huy Cận làm đến mấy bài “thơ bình minh” thật hay, mà hình như không làm một bài “hoàng hôn” nào cả. Chiều tối, có khi trời đất như một lão già đòi... bất tử, sức đã kiệt vẫn xòe “quạt”, ấp mây, làm “ráng”. Nhưng lão có ráng lắm thì rút cuộc quạt với ráng rực rỡ cũng vẫn bị hút vào bên trong “vỏ trứng”. Những phút giây “một ngày xuống” cũng kỳ diệu lắm...
Kỳ diệu “lên”, kỳ diệu “xuống”, nhưng thiết tưởng kỳ diệu nhất là:
Quẩn quanh đêm trứng ngày gà Mầu trời khi loãng, đậm là mầu sao Im lìm, động cựa, xôn xao Đen thui, chói lọi: một, nào phải hai!
=-
Đêm trắng dần...
Những ngôi sao cũng lần lượt hòa tan Làm thành rạng đông như màu lơ thoảng nhẹ Nghĩ trời đất đôi khi như đứa trẻ Cũng có những bước đi men, chập chững dễ thương. Trước khi chói chang với cả vừng dương, Có cái dụi mắt của những nhú mầm ánh sáng. Rồi như gà con mổ dàn vỏ trắng Những tia sáng từ đâu xé vỏ trời đêm Và một ngày mới tinh khôi, mượt óng bừng lên. Cây còn ngái ngủ chỉ rập rình đôi lá, Ruộng vừa gặt xong còn thơm cuống rạ, Đất nằm thở mênh mông. Sương buông ngang như áo tơ mỏng phập phồng Trên ngực trẻ bồi hồi sự sống... Một ngày lên. Đất trời lại rộng. Gió lại mở đường thêm cho bước người đi... (11)
Thu Tứ
____________ (1) Bài Xuân Hành làm năm 1942, chẳng hạn, là vũ trụ ca tưng bừng. (2) Bài Huy Cận – Cảm Xúc Không Gian. (3) Ði vào cõi thơ, nxb. Ca Dao, SG, 1969. (4) Xem bài Mai Sau của HC. (5) Xem bài Ê Chề của HC. (6) Xem bài Mai Sau. (7) Xem bài Huy Cận – Cảm Xúc Không Gian của TT. (8) Bài thơ này hình như còn vài câu nữa. (9) Xem bài Bãi Biển Cuối Hè của HC. (10) Xem bài Trời Sao Trên Biển của HC. (11) Bài này thấy trong Thế giới thơ Huy Cận (1987) của Xuân Diệu. Không biết là trọn bài hay trích. Không biết tên. Tên đây là tạm đặt.
|
|