|
“Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ”... Thơ Tế Hanh hai bài nổi tiếng nhất trong tên bài đều có chữ “quê hương”. Một bài nhớ “con sông”, bài sau đây thì nhớ “cái mùi nồng mặn quá” của thứ nước cách “làng tôi” độ “nửa ngày sông”... Thi sĩ mất ở Hà Nội năm 2009. Không biết sau tháng 4-1975 ông về thăm “nơi tôi hằng mơ ước” được mấy lần, chỉ biết từ những năm 1980 mắt ông đã bắt đầu mù. Sông ơi, biển ơi, trời xanh nắng vàng ơi! (Thu Tứ)
Tế Hanh, “Quê hương”
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới Nước bao vây cách biển nửa ngày sông Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng Rướn thân trắng bao la thâu góp gió Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ Khắp dân làng tấp nập đón ghe về Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe Những con cá tươi ngon thân bạc trắng Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng Cả thân người nồng thở vị xa xăm Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!
|
|