Chợt nhớ hình ảnh những cổ vật Thương, Chu. Sao mà tổ tiên ta và tổ tiên người Tàu tạo hình khác nhau đến thế! Khác thế nào? Thì một đằng “mềm, dịu, trầm lắng, hiền lành”, còn một đằng cứng, căng, sôi nổi, hung dữ. Lại nhớ Hoa tộc đã nam tiến ngốn bao nhiêu đất của Việt tộc. “Vật là người”. (Thu Tứ)



“Mềm, dịu, trầm lắng”

Chử Văn Tần




Ðiểm lại toàn bộ đồ vật (...) Phùng Nguyên - Ðông Sơn (...) cảm giác thẩm mỹ chung là cái mềm mại, dịu nhẹ và trầm lắng (...) những vòng trang sức bằng đá ngọc (...) hình dáng nhẹ nhàng, thanh thoát (...) xanh lơ , xanh lá mạ, tím nhạt, vàng nhạt (...) bình, nồi, bát, ấm... (...) bằng gốm hay (...) đồng (...) dáng chung (...) đều tròn trịa, ít những đường gẫy góc, những mảng đắp lô nhô, gồ ghề... (...) tượng những con vật dữ như hổ, báo, cá sấu, rắn... cũng không (...) thể hiện cái hung dữ (...) hổ trên thạp Vạn Thắng (...) chỉ có dáng (...) mèo tha chuột


(Chử Văn Tần,
Văn hóa Ðông Sơn - văn minh Việt cổ, nxb. Khoa Học Xã Hội, 2003)