|
À, những nét Hải Phòng chấm phá trong thơ là từ cái chân dung tỉ mỉ trong văn xuôi đây mà. Hải Phòng khốn khổ ngày xưa được một đứa con nghệ sĩ luôn yêu thương, vẽ đi vẽ lại đầy xúc động. “Bờ” đã “vỡ” lâu rồi, dưới sức mạnh ghê gớm của “dòng người cuồn cuộn” được tổ chức thành lực lượng đấu tranh. Đất Cảng bây giờ không còn bất lực như xưa, mà cực kỳ dữ dội đánh trả lại quân xâm lược: “Những mũ sắt nhấp nhô trong tối / (…) / Ðạn bay làn chớp đỏ vòm mây / (...) / Ơi Hải Phòng ta ơi có phải / Trong đêm sương nghe vẳng tiếng loa / Tin chiến trường làm ta thức mãi”. Năm 1972 đây, đồng chí Khắc ơi, có dậy mà nghe tiếng cao pháo ta đang nổ vang trời! (Khắc là tên nhân vật cán bộ lãnh đạo cách mạng Hải Phòng bị Pháp bắt, tra tấn đến chết.) (Thu Tứ)
Nguyễn Đình Thi, “Nhớ Hải Phòng”
Hải Phòng ơi đêm nay bỗng nhớ Tiếng còi tàu sông Cấm chiều hôm Ánh mây trên váng dầu tím đỏ Ðàn hải âu đùa với cánh buồm
Ơi những phố đen sì than bụi Những cây bàng ngập khói xi-măng Bóng anh thợ chiều về mệt mỏi Trời sau lưng đèn điện úa vàng
Nhớ tiếng guốc trên cầu những sáng Những trưa lộc cộc bánh xe bò Mồ hôi vã trên đường nhựa bỏng Nhớ dãy người quang gánh đợi phà
Ta nhớ lò vôi bên bãi sú Giọt máu tươi rỏ xuống bùn loang Nhớ mảnh đất đêm ngày lam lũ Những chị phu mặt kín khăn vuông
Quán bà Mau, ngã ba Chìa, bến Ðá Chợ Cột Ðèn, chợ Sắt, chợ Ðưa Người Những tên gọi sao mà vất vả Chẳng khác lênh đênh những cuộc đời
Hải Phòng của những ai trôi giạt Giữa ồn ào vẫn thiếu quê hương Nhớ nỗi buồn xa trên nét mặt Chú khách già ngồi bán lạc rang
Ta vẫn nhớ Hải Phòng năm đói Thây người phơi ngập bụi trên hè Ngã ba vắng ngọn đèn nhợt tái Ai ném truyền đơn giữa phố khuya
Hải Phòng đất quen nhiều sóng dữ Ðứng trước ngàn khơi mỏi mắt nhìn Ôi lại nhớ những tuần mưa bão Gió tràn nước cuộn dưới trời đen
Nơi ấy đã nuôi ta mơ ước Nuôi ta suy nghĩ buổi ban đầu Nơi ấy bao lần ta đã khóc Ta đã khinh đã giận làm sao
Hải Phòng hỡi đêm nay xao xuyến Bao nỗi vui buồn tuổi nhỏ ta Ðêm dài nhớ ào ào động biển Sao trời thao thức gọi đi xa
Từ ngày ấy đã nhiều mưa nắng Ta đã đi nhiều ngả núi sông Trên đường cách mạng quên năm tháng Lòng vẫn thương yêu nhớ Hải Phòng
Trung dũng đất Hải Phòng ta đó Hôm nay đang đốt bỏng quân thù Cầm chắc súng những bàn tay thợ Giữ đến cùng trời biển tự do
Cha bộ đội rồi con bộ đội Mỗi gia đình ở cả hai miền Lên đường đánh giặc anh em hỡi Trên vai em Nam Bắc nối liền
Ta biết đã bao nhiêu máu chảy Bao hy sinh thầm lặng không nhòa Ta đã thấy trên nền nhà cháy Người mẹ tìm con bỗng khóc òa
Những mũ sắt nhấp nhô trong tối “Bê Năm Hai” rít xé tơi bời Ta đã thấy Hải Phòng dữ dội Ðạn bay làn chớp đỏ vòm mây
Giữa nghìn tiếng nổ rung đêm lửa Băng mình qua gạch đá sắt bùn Như con thoi bay trong ngõ phố Cô gái lăn vào cứu bà con
Hải Phòng như vậy - trong bom đạn Mỗi sáng hoa tươi vẫn nở đầy Chiều tối bên ven đường nát vụn Bếp hồng trận địa dưới hàng cây
Ơi Hải Phòng ta ơi có phải Trong đêm sương nghe vẳng tiếng loa Tin chiến trường làm ta thức mãi Nhớ còi tàu trên sông Cấm xa.
|
|