Cái tai bay vạ gió ấy không phải cái gì lạ: “... chẳng qua vì tiền”. Lạ chỉ ở chỗ nó nhè rớt xuống vừa vặn nơi có Thúy Kiều. “... Hoa trôi giạt thắm liễu xơ xác vàng”, cái hình ảnh khéo hiện ngay trước biến cố như để dự báo đời Kiều sau biến cố!

(Thu Tứ)



Nguyễn Du, Truyện Kiều (câu 569-598)



Nàng còn đứng tựa hiên tây,
Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ. (570)
Trông chừng khói ngất song thưa,
Hoa trôi giạt thắm liễu xơ xác vàng.
Tần ngần dạo gót lầu trang,
Một đoàn mừng thọ ngoại hương mới về.
Hàn huyên chưa kịp giã giề, (575)
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao:
Người nách thước kẻ tay đao,
Ðầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
Già giang một lão một trai,
Một dây vô loại buộc hai thâm tình. (580)
Ðầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
Rụng rời khung dệt tan tành gói may.
Ðồ tế nhuyễn của riêng tây,
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.
Ðiều đâu bay buộc ai làm? (585)
Này ai đan giậm giật giàm bỗng dưng?
Hỏi ra sau mới biết rằng:
Phải tên xưng xuất là thằng bán tơ.
Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ,
Tiếng oan dậy đất án ngờ lòa mây. (590)
Hạ từ van lạy suốt ngày,
Ðiếc tai lân tuất phũ tay tồi tàn.
Rường cao rút ngược dây oan,
Dẫu là đá cũng nát gan lọ người!
Mặt trông đau đớn rụng rời, (595)
Oan này còn một kêu trời, nhưng xa!
Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.


(
Truyện Kiều, nxb. Ðại Học Và Trung Học Chuyên Nghiệp, Hà Nội, 1973)