“Tĩnh dạ tư”

của Lý Bạch




Ánh trăng rọi qua cửa thành một vùng trăng trắng trước giường, nhà thơ có lẽ vừa tỉnh dậy, còn mơ màng, nên ngỡ là sương. Ngỡ thoáng thôi, rồi biết là ánh trăng, rồi ngồi dậy ngẩng đầu nhìn trăng, rồi cúi đầu nhìn vào... lòng mình!

Nguyên văn

Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Ðê đầu tư cố hương.


Dịch nghĩa

Trước giường trăng sáng soi
Ngỡ sương phủ mặt đất
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ quê xưa.

Dịch thơ

Bản 1:

Trước giường bàng bạc màu trăng
Mơ màng lại ngỡ sương giăng la đà
Ngửng đầu: trăng sáng trời xa
Cúi đầu, chạnh nhớ cảnh nhà, quê xưa.


Bản 2:

Trước giường bay một vùng trăng
Dở mê những tưởng sương giăng giữa nhà!
Ngửng trông vằng vặc trời xa
Cúi nghe niềm nhớ chực òa trong tim...


Bản 3:

Sáng trăng soi tận bên giường
Nửa mê nửa tỉnh ngỡ sương vào nhà
Ngửng đầu: trăng sáng đây mà
Cúi đầu, tê tái, quê nhà, bao năm…


Bản 4:

Đầu giường trăng sáng soi
Cứ ngỡ chỉ sương thôi
Ngửng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu, nhớ quê ơi.


Bản 5:

Đầu giường sáng mờ mờ
Chắc là sương đây mà
Ngửng đầu nhìn trăng mới
Cúi đầu nhớ trăng xưa.


Bản 6:

Đầu giường soi ánh trăng tà
Mắt chưa kịp giụi, ngỡ là sương thôi
Ngửng trông vằng vặc trăng trời
Cúi trông tận đáy lòng người xa quê!


Bản dịch thơ khác

Ðầu giường chợt thấy bóng trăng
Mập mờ trên đất, ngỡ rằng sương sa
Ngửng đầu trông vẻ gương nga
Cúi đầu luống những nhớ nhà băn khoăn.
(Trần Trọng Kim)

Ðầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
(Tương Như)

Tưởng sương trên đất, hóa ra trăng!
Ngước mắt khôn ngăn giọt lệ thầm
Cúi mặt, hỡi ơi lòng dạ nát
Quê nhà biền biệt biết bao năm!
(Trần Vấn Lệ)



Thu Tứ




















_______
Tên bài nghĩa là “Nhớ trong đêm vắng”.