Đọc đến chỗ “quan” và lính uống rượu, nhớ Nguyễn Bắc Sơn. Giọng người kia ngông nghênh, còn giọng người này thì không. “Chiến tranh biết sẽ tàn như lửa / Mà đống tro tàn nhớ lại cơi”. Lúc nào cũng bận rộn cời tro để buồn, thì giờ đâu nữa mà ngông! “Mai mốt nỡ nào ai xé Thơ?”. Chắc không có ai nỡ đâu.

(TT)



Trần Vấn Lệ, “Di cảo”



Lâu rồi. Không nhớ đã bao năm
Từ cái đêm mưa gió thỉ thầm
Lính đắp poncho ngồi gốc chuối
Ðại bàng xếp cánh ngó xa xăm
Trăng không thể mọc trên đầu núi
Quần thấm mưa buồn nhột ống chân
Ngủ được chắc không gầy guộc lắm
Mơ màng chắc thấy bóng giai nhân...

Lâu rồi. Thuở đó ta còn trẻ
Sống thác nhủ lòng chuyện sớm hôm
Thỉnh thoảng làm thơ ngâm lảm nhảm
Bidon rượu đế uống sương sương
Lính cười chùi mép cho em tí
Quan cũng cười khì uống hết đi
Thả khói thuốc bay hồn lãng đãng
Ðời rừng rú vậy có cần chi?

Lâu rồi. Nhớ lại. Nghe đau đáu.
Ðứa sống còn đây được mấy người
Ðến Mẹ Cha, kìa, như lá rụng
Mạng người bom đạn chuyện trêu ngươi
Chiến tranh biết sẽ tàn như lửa
Mà đống tro tàn nhớ lại cơi
Thấy lại thời gian dòng nước mắt
Máu thù máu bạn nước xuôi xuôi...

Lâu rồi. Ta sống thừa cơm áo
Càng mứa thừa sau một kiếp tù
Thương Mẹ thương Cha đau chẳng thuốc
Tuổi già gió thoảng thoảng Thiên Thu
Chị, em tóc bạc vì con dại
Lột khúc mì nhai nỗi ước mơ
Cậu nó mai nào đi tới Mỹ
Không gì cũng nhớ gửi về thư...

Lâu rồi. Nước mắt ơi còn chảy
Phật nói ba ngàn biển đó thôi
Thơ thẩn làm ra đăng báo khắp
Tri âm ngó mặt nhếch môi cười
Cái thừa ai bỏ mình đi nhặt
Giặt giũ ướm vào thấy cũng vui
Một hộp cơm đầy ba bữa sẵn
Ðợi chi hơn nữa? Cám ơn Trời!

Lâu rồi. Chép lại làm ghi nhớ
Mai mốt nỡ nào ai xé Thơ?
Có một thời ta ghì báng súng
Ðời chưa xong nợ, nói như mơ...