“Rượu rồi, nâng cổ áo lên cao”, rồi vừa “đi chung bóng” vừa phì phèo khói vừa “lòng chép cho lòng bao chiêm bao”, “mùa mưa những thuở nào” ấm nhỉ. Nhưng “cố nhân” giờ bị “phù hoa” khiến “chả buồn qua lại cánh song nhau”, “ta” một mình “rượu rồi” vẫn “căm căm rét”. Ðời buồn không có bạn chia, chao ơi. (Thu Tứ)



Trần Huyền Trân, “Hết cố nhân”




ta trở về đây không gối chăn
một mình ly rượu rét căm căm
không là lính thú sầu biên ải
cũng thấy lòng chia dưới cát lầm

nhớ lại mùa mưa những thuở nào
rượu rồi, nâng cổ áo lên cao
dăm ba mồi thuốc đi chung bóng
lòng chép cho lòng bao chiêm bao

đây mấy vai kề bên giáng tiên
say còn ngửa cổ rót men duyên
kia dăm cồn tóc mây thu đậu
khói thuốc đưa lời như lũ điên

gió bụi không nương lại chiếu hồng
nhà như cổ mộ một thây lòng
gia đình đắp đổi người thiên hạ
cho hết không còn nước mắt trong

lên thang nghe gió nhủ mưa thầm
gác trọ không đèn, hết cố nhân
nhắc chén nghĩ khinh người chiến quốc
phù hoa thường đổi mất tri âm

giối mãi đêm dài lên bút giấy
dong đèn cho cạn giọt tâm tư
đời như quán rượu khi tàn khách
rối khắp tường vơi bóng tóc bù

nào biết mộng người đi những đâu
chả buồn qua lại cánh song nhau
một, hai, ba, bốn ngày nay nữa
cây cỏ lòng hoang đến bạc đầu