Ðọc Quách Tấn nhớ Yến Lan: “Nhớ bạn nhiều hôm da diết nhớ / Lại đành không tiện viết thư thăm / Ngại trao tâm sự cho tờ giấy / Ðè nặng thêm tay kẻ nhận cầm” (bài “Vô tình và hữu tình”). Người sau nhớ, rồi thấy “không tiện viết thư”, bèn làm thơ. Còn người trước nhớ, rồi tuy “nghĩ tội thơ” nhưng cũng cứ làm thơ. Thế là phải. Ai nhớ, ai được nhớ, bao lâu mà cát bụi, chỉ có thơ nhớ là có thể mong ở được lâu lâu trong lòng những ai ai… (Sực nghĩ: đôi tiền nhân người Bình Ðịnh này sao mà hiền lành quá đỗi!)

(Thu Tứ)



Quách Tấn, “Trơ trọi”



Tình cũng lơ mà bạn cũng lơ!
Bao nhiêu khăng khít bấy ơ hờ!
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ!
Mưa gió canh dài ngăn lối mộng
Bèo mây bến cũ quyện lòng tơ...
Hỏi thăm tin tức bao giờ lại?
Con thước qua song lại ỡm ờ!


(
Mùa cổ điển, 1941)