“Chăm đọc” là con mắt chăm, chứ lòng người cha thương con tử trận thì đang chăm chăm nơi nào khác... “Âm thầm giọt lệ tuôn” làm nhớ câu thơ Chế Lan Viên: “Nhỏ to mạch gối đôi dòng...”. Cái đau buồn thương nhớ ở đôi người, sao mà nó kín đáo lạ.

(Thu Tứ)



Quách Tấn, “Khóc con” (2)



Thương con không dám khóc
Sợ rắc thêm đau buồn
Ôm sách nằm chăm đọc
Âm thầm giọt lệ tuôn.


(
Giọt trăng, 1973. Đây là bài thứ hai trong sáu bài "Khóc con".)