Trần Vấn Lệ thường “ngụy trang” thơ thành văn xuôi bằng cách viết không xuống hàng. Bài này được “ngụy” thêm bằng nhan đề “tùy bút”. Cẩn thận bao nhiêu cũng vô ích, đọc mới mười chữ, người đọc đã thấy rõ… chân tướng. Thơ ngũ ngôn hình như ít ai làm trường thiên, vậy mà đây đến năm mươi câu. Ðọc đi đọc lại 5 - 5 - 5 - 5 - 5..., thấy trong cái buồn như có lẫn chút rắn rỏi, trong cái bi như có chất tráng. “Mi với tao đang ngồi, biết đâu lát nằm xuống, bên gốc tre, bờ ruộng...”. Chết ngắn gọn, thơ ngắn gọn, thiết tưởng là hay. (TT)



Trần Vấn Lệ, “Tùy bút”



Mấy hôm nay thật buồn. Buổi mai chim không hót. Trời mùa đông rét ngọt. Và mưa. Mưa bay. Bay... Mùa đông trong vòng tay, nhìn, mà thương, thương quá. Không còn gì nói nữa, những gì muốn nói thêm, giống như sợi tóc mềm nằm ngoan trên vầng trán. Người ta thấy chút nắng rơi hồn nhiên trong thơ... Ðó là một cơn mơ, kể không dài đến nỗi đưa người ta lạc lối về một chỗ xa xăm.

Lắng nghe mưa nói thầm chuyện ngàn năm kim cổ. Tôi bỗng nghe nhơ nhớ hơi rượu nào rất xưa qua những bàn tay đưa ấm nồng mùi khói đạn. Thời chiến chinh lãng mạn, nhớ lắm những nụ cười, mi với tao đang ngồi biết đâu lát nằm xuống bên gốc tre, bờ ruộng, thì cũng là... thời gian!

Ôi ba mươi ba năm! Tôi ngồi nhìn mưa rụng. Âm vang từng tiếng súng, vòng tay ôm mùa đông. Mưa vương vương mênh mông trên cành cây không lá. Buổi mai không gì nữa, cả tiếng chim bình minh! Tôi thảng thốt thấy mình cô đơn bao giờ vậy? Cái rét hay lửa cháy đốt hết bình minh xanh? Những tàu chuối mong manh cuộn tròn dòng nước mắt. Ruột gan nào không thắt hỡi Quê Hương xa xôi?

Hãy vỗ lên vai tôi hỡi những người khuất mặt! Tôi muốn mình đừng mất những tiếng chim ngày xưa, những buổi sáng không mưa, khu rừng thưa nắng rọi...


(Trong tập
Năm năm ngàn, in năm 2008)