Ðã đẹp ơi là đẹp, lại còn chịu khó nín cười, “nhăn mày liễu”, “nhíu gót sen”, “uốn éo thân”, còn đàn địch nỉ non thánh thót nữa, thì bảo sao Chí Tôn khỏi “tê tái lòng”! “Ðóa lê ngon mắt cửu trùng” quá, nên “Cửu” đã cho “bóng dương lồng bóng đồ my” không biết mấy lần rồi. Lồng đi lồng lại, mà vẫn “không thuốc mà say”... Say rồi chỉ chim chỉ cây mà thề. Nhưng “má hồng” chớ khá cả tin lời của người được đều đều dâng lê mới! (Thu Tứ)



Nguyễn Gia Thiều, Cung oán (c. 149-188)




Tiếng thánh thót cung đàn thúy dịch (149)
Giọng nỉ non ngón địch đan trì
Càng đàn càng địch càng mê
Càng gay gắt điệu càng tê tái lòng.

Mày ngài lẫn mặt rồng lồ lộ (153)
Sắp song song đôi lứa nhân duyên
Hoa thơm muôn đội ơn trên
Cam công mang tiếng thuyền quyên với đời.

Trên chín bệ mặt trời gang tấc (157)
Chữ xuân riêng sớm chực trưa chầu
Phải duyên hương lửa cùng nhau
Xe dê lọ rắc lá dâu mới vào.

Khi ấp mận ôm đào gác nguyệt (161)
Lúc cười sương cợt tuyết đền phong
Ðóa lê ngon mắt cửu trùng
Tuy mày điểm nhạt nhưng lòng cũng xiêu.

Vẻ vưu vật trăm chiều chải chuốt (165)
Lòng quân vương chi chút trên tay
Má hồng không thuốc mà say
Nước kia muốn đổ thành này muốn long!

Vườn Tây uyển khúc trùng Thanh dạ (169)
Gác Lâm xuân điệu ngã Ðình hoa
Thừa ân một giấc canh tà
Tờ mờ nét ngọc lập lòa vẻ son.

Trên trướng gấm Chí tôn vòi vọi (171)
Những khi nào gần gũi quân vương
Dẫu mà ai có nghìn vàng
Ðố ai mua được một tràng mộng xuân.

Thôi cười nọ lại nhăn mày liễu (177)
Ghẹo hoa kia lại nhíu gót sen
Thân này uốn éo vì duyên
Cũng cam một tiếng thuyền quyên với người.

Lan mấy đóa lạc loài sơn dã (181)
Uổng mùi hương vương giả lắm thay
Gẫm như cân trất duyên này
Cam công đặt cái khăn này tắc ơ.

Tranh tỹ dực nhìn ưa chim nọ (185)
Ðồ liên chi lần trỏ hoa kia
Chữ đồng lấy đó mà ghi
Mượn điều thất tịch mà thề bách niên.