“Anh mang em trong lòng, với cả những ngày tháng qua, với cả những ngày tháng đã qua của em... Lạ thật em ạ, anh tưởng như anh biết cả tuổi thơ ấu của em.”

A, cái điều này. Yêu nhau, kể cho nhau nghe tuổi thơ mình, làm cho nhau tưởng như biết nhau từ thuở còn thơ... Hay thật, chứ không phải “lạ thật”, vì hình như những đôi tình nhân đích thực đều như thế.

“Ðáng lẽ mẹ anh và anh đã được (...)”. Hẳn phần nào vì đã không được “những gì tha thiết ở đời”, mà bây giờ gặp “em” “anh” mới bồng bột thế...

(Thu Tứ)



“Huy Cận viết Nhật ký yêu” (9)



(Sầm Sơn 6 giờ sáng 6-8-1964)

Chùm hoa em tặng...
Chùm hoa em tặng mãi tươi
Ra đi, anh bỏ trong người mang đi
Hương hồng nồng đượm đê mê
Hương em quấn quít đi về với anh.
Cánh hoa trong túi để dành
Hôn hoa đỡ nhớ một mình nhớ em.


(Sầm Sơn 19 giờ 6-8-1964)

Em yêu quý,

Em có biết anh nhớ em như thế nào không. Anh nhớ em trong mỗi thớ của lòng anh, của đời anh. Có cảm giác như là em đã nhập vào anh. Em thành ra một nửa tâm hồn của anh, của cả thân thể anh nữa. Em ở nhà, có nghe lòng anh nhớ em không? Em có nghe nóng nơi ngực lòng nhớ da diết của anh không?

Mới một tuần xa nhớ nhớ điên
Nhớ môi em nói, mắt em nhìn
Nhớ vừng trán rộng như ngày mới
Nhớ cả mùi hương cổ áo em.


(Sầm Sơn 20 giờ ngày 7-8-1964)

Tối nay, anh tâm sự với em, người vợ sắp cưới của anh. Chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc đời đáng sống, sống một cuộc đời đẹp đẽ và đầy nghị lực em ạ. Em ạ, chính tình yêu của em đã là một nguồn hứng khởi lớn cho anh. Em ơi, anh vững chân hơn trong đời vì có em đi cùng anh. Em người vợ yêu quý sắp cưới của anh! Anh hôn em nghìn lần, hôn đôi mắt hiền dịu và suy nghĩ của em, hôn cái miệng mà mỗi khi em nói hơi mỉm cười cứ làm chết điếng lòng anh!

Hỡi em sắp cưới của anh
Hỡi em sắp cưới của anh!
Anh yêu anh dặn để dành đôi câu:
Sống đời dũng cảm cùng nhau
Là đời tuyệt đẹp tuyệt giàu em ơi!
Có em, anh có gấp mười
Những gì tha thiết ở đời đó em...


(Sầm Sơn 9 giờ sáng 9-8-1964)

Em của anh, 6 giờ tối hôm qua anh nhận được điện tín báo tin mẹ anh ốm nặng. Sáng nay tìm xe để về mà không kịp. Trưa nay anh sẽ về. Lúc anh ở Hà Nội ra đi, mẹ anh khỏe bình thường. Nay được tin ốm nặng anh thật lo “Mẹ già như trái chín cây”. Anh thương mẹ vô cùng, em ạ. Em cũng thương mẹ anh, em nghe. Ðáng lẽ mẹ anh và anh đã được sống một cuộc sống hạnh phúc, êm đẹp, đầy tràn tình cảm trong những năm qua. Cứ nghĩ đến là ứa nước mắt. Em này, hay là lần này em đến thăm mẹ anh. Anh sẽ chỉ nói riêng cho mẹ anh biết “em là của anh”.

Em! Tại sao mới hơn một tháng, mà đời của chúng ta đã giàu quá khứ vậy em? Chúng ta đã có một quá khứ đầy nặng với nhau rồi. Anh mang em trong lòng, với cả những ngày tháng qua, với cả những ngày tháng đã qua của em... Lạ thật em ạ, anh tưởng như anh biết cả tuổi thơ ấu của em. Em! tất cả đời em là của anh, anh yêu quý nó vô ngần.


(Trích “Nhật ký tình yêu Huy Cận”, T. Phan sưu tầm,
đăng trong giai phẩm Xuân Canh Dần của báo
Người Việt,
California, Mỹ)