Ðọc Huy Cận yêu, mà chợt thương Xuân Diệu:

“Yêu là chết ở trong lòng một ít.
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.”

Duyên Huy đẹp quá, nên Huy thấy “Lẽ cuộc đời phải vậy”. Lẽ cuộc đời, với rất nhiều người, không phải vậy đâu.

(Thu Tứ)



“Huy Cận viết Nhật ký yêu” (7)



(29-7-1964)

Sáng nay em lại đến
Sáng nay em lại đến
Mặn nồng tình đôi ta
Chuyện, bao giờ hết chuyện!
Tay cầm tay thiết tha.

- Anh ơi, anh có biết
Em chờ anh từ lâu
Bởi chờ anh tha thiết
Bây giờ ta gặp nhau.

- Em ơi, em có hay
Anh ước thầm em mãi
Nay ta cộng tháng ngày,
Lẽ cuộc đời phải vậy.


(Trưa 31-7-1964)

Em lại đến với anh, em mang theo cụm hoa hồng trắng để vào lọ tím trên bàn cho anh. Và em trao anh chiếc khăn em thêu hai chữ tên anh và em. Hôn em không ngớt, yêu em vô cùng em ơi!

(Tối 31-7-1964)

Chiều nay em trao anh hai chiếc ảnh của em. Em đề sau ảnh hai câu thơ:

“Lòng xin trao vẹn người thương,
Hồn luôn theo dõi bước đường anh đi.”


(Trích “Nhật ký tình yêu Huy Cận”, T. Phan sưu tầm,
đăng trong giai phẩm Xuân Canh Dần của báo
Người Việt,
California, Mỹ)