|
Món ăn của người quân tử có “nước dùng sao nhánh mỡ” và có “khói nghi ngút đưa lên thơm điếc mũi”, nên “xơi một bát, thường khi chưa thích miệng”. Miệng chưa đủ thích, thì miệng cứ vô tư xơi thêm bát nữa, vì thứ “quà đáng quý” đã ngon lại “đại bổ, tốt bằng mười thuốc bắc (...) bổ âm dương phế thận can tì (...) bổ cả ngũ tạng tứ chi bát mạch”!
Ngon và bổ rùng rợn thế này, e trên đời chỉ có dồi chó là may ra bì kịp (1), trách nào thiên hạ ai cũng muốn được khôn: “Sống trên đời, phở không ăn cũng dại”!
Ðem cái “đức” của phở viết nên thơ phở mỡ màng khiến người đọc mới “tụng” sơ sơ đã thấy nhờn môi, “phở thi” xuất sắc như Hồ Trọng Hiếu chắc Tản Ðà cũng chịu ngay là làm thứ thơ “có ích”.(2) (Thu Tứ)
(1) “Sống trên đời ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có hay không” (khuyết danh). (2) “Có văn có ích, có văn chơi” (Tản Đà, bài “Lo văn ế”).
Hồ Trọng Hiếu, “Phở đức tụng”
Trong các món ăn “quân tử vị” Phở là quà đáng quí trên đời Một vài xu, nào đắt đỏ mấy mươi Mà đủ vị: ngọt, bùi, thơm, béo, bổ
Này bánh cuốn, này thịt bò, này nước dùng sao nhánh mỡ Ngọn rau thơm, hành củ thái trên, Nước mắm, hồ tiêu cùng chanh, ớt điểm thêm Khói nghi ngút đưa lên thơm điếc mũi...
Như xúc động tới ruột gan bàn phổi... Như giục khơi cái đói của con tì Dẫu sơn hào, hải vị khôn bì Xơi một bát, thường khi chưa thích miệng
Kẻ phú quí cho chí người bần tiện Hỏi ai là đã nếm chẳng ưa Thầy thông, thầy phán đi sớm về trưa Ðiểm tâm phở ngon ơ và chắc dạ
Cánh thuyền thợ làm ăn vất vả Phở sơi no cũng đỡ nhọc nhằn Khách làng thơ, đêm thức viết văn Ðược bát phở cũng đỡ băn khoăn óc bí...
Bọn đào kép, con nhà ca kỹ Lấy phở làm đầu vị giải lao Chúng chị em sớm mận tối đào Nhờ có phở cũng đỡ hao nhan sắc
Phở là đại bổ, tốt bằng mười thuốc bắc Quế phụ sâm nhung chưa chắc đã hơn gì Phở bổ âm dương phế thận can tì Bổ cả ngũ tạng tứ chi bát mạch
Anh em lao động đồng tiền không rúc rích Coi phở là môn thuốc ích vô song Các bậc vương tôn thường chả phụng nem công Chưa chén phở vẫn còn không đủ món
Chớ khen phở là đồ ăn hèn mọn Dẫu sao thành Ba-Lê còn phải đón phở sang Cùng các cao lương vạn quốc phô trương Ngon lại rẻ phở thường tranh quán giải
Sống trên đời, phở không ăn cũng dại Lúc buông tay ắt phải cúng kem Ai ơi, nếm thử kẻo thèm.
|
|