|
Nguyễn Bính nhiều “em”, hẳn có em thật, có em hư cấu. Em Nhi có vẻ “hư” (căn cứ vào gia cảnh của nhà thơ), nhưng câu chuyện tình thời thơ ấu này được “cấu” thật lãng mạn. Cái đoạn kết “Tôi với em Nhi kết vợ chồng / Say người thiên hạ lại say nhau / Chiều chiều hai đứa sang thăm chị / Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu” có hậu quá. Hóa ra thi sĩ chưa viết xong, còn thêm mấy câu nữa để lại “kết đoản” như thường lệ. “Thơ chỉ đẹp khi tình dang dở”!(1)
(Thu Tứ)
(1) Hồ Dzếnh: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"
Nguyễn Bính, “Hoa với rượu”
Thấy rét u tôi bọc lại mền Cô hàng cất rượu ủ thêm men Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ Say cả tư mùa cho khách quen
Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi
Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà Người ta bắt chước chị người ta! Ra vườn nhặt những hoa cam rụng Về bỏ đầy nồi cất nước hoa
Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”
Một tối nhà Nhi có giỗ thầy Chị Nhi cho uống rượu cay cay Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say
Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai Chị Nhi cứ chế làm sao ấy Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười
Chị Nhi thường nói với u tôi “- Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi” U tôi cười đáp ngay như thật: “- Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”
Thuở ấy làm sao thật thái bình Trai hiền bạn với gái đồng trinh Ðời say men rượu thơm hoa rụng Tràn những thơ ngây ngập cảm tình...
Ấy thế mà rồi cách biệt nhau Nhà Nhi không biết dọn đi đâu Mình tôi trời bắt làm thi sĩ Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu
Bỏ lại vườn cam bỏ mái tranh Tôi đi dan díu với kinh thành Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới Chuốc mãi men say rượu ái tình
Rượu ái tình kia thành thuốc độc Vuờn trần theo bướm phấn hương bay Ðời tôi sa mạc, ôi sa mạc Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay
Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu Ba bốn năm rồi năm sáu năm Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại Men nồng gạo nếp nước hoa cam
Xa lắm rồi Nhi! muộn lắm rồi Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi! Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi
Chắc ở nơi nào dưới mái tranh Chị em Nhi vẫn sống yên lành Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán Hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh
Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp Huống nữa giờ Nhi đã đến thì Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ Cho người thiên hạ phải say Nhi
Xóm chị em Nhi ở mấy nhà? Bến đò đông vắng? Chợ gần xa? Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ? Vườn có trồng cam có nở hoa?
Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng Thực ra có phải thế này không Chị Nhi đã lấy chồng năm trước Nhi đến năm sau lại lấy chồng
Ước gì trên bước đường lưu lạc Một buổi chiều nào lạnh gió đông Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa
Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau
Tôi kể: “U tôi đã mất rồi Cửa nhà còn có một mình tôi...” Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...
Chị em mới lấy chồng năm trước Chồng chị trồng cam ở mé sông Em ở mình đây nhà trống trải Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông...”
Như truyện Tương Như và Trác Thị Ðưa nhau về ở đất Lâm Cùng Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng Tôi với em Nhi kết vợ chồng
Rượu cất kỹ ngon men ủ khéo Say người thiên hạ lại say nhau Chiều chiều hai đứa sang thăm chị Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu
Chao ôi! Là mộng hay là thực? Là thực hay là mộng bấy lâu? Hai đứa sống bằng hoa với rượu Sống vào trời đất, sống cho nhau
Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi Xa xôi vườn cũ hoa cam rụng Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi...
Huế 1942
|
|