Ai chưa quen “ta” có thể thắc mắc: “tên” nào mà ngông nghênh vậy? Ai biết rồi chắc chỉ cười xòa. “Mai sau dù có bao giờ / Rót vò men ấy tơ mơ chén này”! (Thu Tứ)



Nguyễn Bắc Sơn, “Mai sau dù có bao giờ”




Đêm Phù Cát ngoài trời mưa rất lạnh
Nhưng trong ngôi nhà của thiếu úy Hồ Bang
Có tình bạn nồng nàn
                như rượu chôn mười năm dưới đất
Có câu chuyện tình thi vị mang mang

Đôi lúc nghĩ trời sinh một mình ta là đủ
Vì đám đông quấy bẩn nước hồ đời
Nhưng nghĩ lại trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi.