Trên trời mây trắng bay rộn ràng, dưới đất “anh” nhớ “em” xôn xao. Lá me sau mưa hớn hở phơi bày, trái tim anh sau khi anh gặp em cũng hớn hở phơi bày... Tên em bị “gọi thầm”, nhà em dù khuất sau cây vẫn bị “lòng anh thấy rõ”, em ngủ làm sao, anh!

(Thu Tứ)



“Huy Cận viết Nhật ký yêu” (3)



(12 giờ trưa ngày 8-7-1964)

Tự nhiên, mấy hôm nay, bất cứ anh nghĩ việc gì về cuộc sống của anh, anh cũng gắn em vào trong đó. Anh sắp xếp, anh dự định, anh mơ tưởng nữa, bao nhiêu ý đẹp chen chúc trong đầu anh, trong lòng anh. Anh yêu em đến mức anh không tách em ra ngoài mọi dự định tương lai của anh được nữa. Anh ao ước em sẽ là người bạn đời của anh. Em là người yêu, em là người bạn, là người cộng tác suốt đời của anh, em nhé. Anh gọi thầm tên em nhiều lần trong buổi sáng, em có nghe thấy không? Em, em! Nóng lòng chờ đến lúc gặp em.

Trưa sau mưa...
Trưa sau mưa trời xanh xa vời vợi
Lòng nhớ em mây trắng rộn ràng bay
Em có nghe trong hàng me đứng đợi
Trái tim anh theo vạn lá phơi bày.

Trưa tương tư vắng lặng dài cuối phố
Anh nhớ em đứng ngó hướng nhà em
Cây che khuất mà lòng anh thấy rõ
Ngủ đi em! mây đã lặng che rèm.



(Trích “Nhật ký tình yêu Huy Cận”, T. Phan sưu tầm, giai phẩm Xuân Canh Dần 2010, báo
Người Việt, California, Mỹ)