“... vượt vượt ngỡ ngàng”, e chỉ lại gặp... ngỡ ngàng.

“... sau phía hoang đàng”, e cũng chỉ có... hoang đàng.

Cái “nỗi nước đầy, nước vơi” nó là “tự ta”, chứ đâu phải do được “yên thân xác” hay không mà “phen này” với phen khác!

Ði đi về về, miễn cứ có “rớt trang thơ”, là không uổng công.

(Thu Tứ)



Tô Thùy Yên, “Cơn mê”




Hay là vẫn mỗi cơn mê
Trùng trùng mây sóng đi về, tụ tan?
Tới luôn, vượt vượt ngỡ ngàng,
Mà coi sau phía hoang đàng có chi.
Ðằng nào cũng một lần đi,
Thêm vui, bớt tẻ thôi thì tự ta...
Tàn khuya, đọc ráng bách gia,
Nội thiên ngoại tập, người ra kẻ vào.
Trăm năm một tiếng ừ ào,
Thư kinh gấp dấu chương nào, bỏ lơ.
Cõi ngoài, để rớt trang thơ,
Gió qua qua níu níu hờ cỏ cây.
Ðã yên thân xác phen này,
Có yên chăng nỗi nước đầy, nước vơi?