Bến đò, mới mẻ gì đâu. Ðã đi vào ca dao, thơ Nguyễn Bính, thơ Hồ Dzếnh v.v. từ lâu rồi. Vậy mà “Bến xuân” vẫn không thừa. Đây hẳn là những lời chót của Quê. Những đóa hoa cuối cùng của một “cây” văn hóa sống suốt mấy nghìn năm đẹp và thơm xứng với vai trò lịch sử đấy chứ. (Thu Tứ)



“Bến xuân”

Phùng Cung




Sợi tơ trời
Nghiêng bay trong nắng
Hoa gạo bên sông đỏ thắm
Ðợi chuyến sang
Lúng liếng mây - trôi - giải yếm
Mái tóc em đẹp - gió bến đò.