Làng khuya không phải ngủ cả, vẫn có chân đi để va vào dấu chân, vẫn có mắt nhìn để thấy “giọt trăng khuya” soi “ao tím hoa bèo”... (Thu Tứ)



Phùng Cung, “Làng khuya”




Lỡ đò khuya mới về làng
Ngõ quen bước vội
Va dấu chân em
Khô bùn để lại
Ao tím hoa bèo
Ngóng giọt trăng khuya.