Khi “đi theo hoài” thì “anh” chưa tu… Nhưng mười năm sau, tuy đã vào nương cửa Phật, khi “tình cờ qua” đoạn đường từng lẽo đẽo, “anh” vẫn cứ tự nhiên “ngắt chùm hoa” (chắc giống chùm ngày xưa đã “trao vội” cho “Ngọ” “ép vào cuối vở”) rồi đứng giữa phố “mà thương mà nhớ”… “Tìm xưa quẩn quanh”, tìm mãi tìm hoài chẳng thấy “vết chân tình”, thấm thía cái nghĩa vô thường trong lời Phật dạy, áo nâu khe khẽ: “… ơi …ơi!”! (Thu Tứ)



Phạm Thiên Thư, “Ngày xưa Hoàng Thị...”




em tan trường về
đường mưa nho nhỏ
chim non giấu mỏ
dưới cội hoa vàng

bước em thênh thang
áo tà nguyệt bạch
ôm nghiêng cặp sách
vai nhỏ tóc dài

anh đi theo hoài
gót giầy thầm lặng

đường chiều úa nắng
mưa nhẹ bâng khuâng

em tan trường về
cuối đường mây đỏ
anh tìm theo Ngọ
dáng lau lách buồn

tay nụ hoa thuôn
vương bờ tóc suối

tìm lời mở nói
lòng sao ngập ngừng
lòng sao rưng rưng
như trời mây ngợp

hôm sau vào lớp
nhìn em ngại ngần

em tan trường về
đường mưa nho nhỏ
trao vội chùm hoa
ép vào cuối vở

thương ơi vạn thuở
biết nói chi nguôi
em mỉm môi cười
anh mang nỗi nhớ

hè sang phượng nở
rồi chẳng gặp nhau

ôi mối tình đầu
như đi trên cát
bước nhẹ mà sâu
mà cũng nhòa mau

tưởng đã phai màu
đường chiều hoa cỏ

mười năm rồi Ngọ
tình cờ qua đây
cây xưa vẫn gầy
phơi nghiêng ráng đỏ
áo em ngày nọ
phai nhạt mấy mầu?

chân theo tìm nhau
còn là vang vọng
đời như biển động
xóa dấu ngày qua

tay ngắt chùm hoa
mà thương mà nhớ

phố ơi muôn thuở
giữ vết chân tình

tìm xưa quẩn quanh
ai mang bụi đỏ

dáng em nho nhỏ
trong cõi xa vời

tình ơi tình ơi!