Hồ Dzếnh từng cầu:

“Phút linh cầu mãi không về,
Phân vân giấy trắng chưa nề mực đen” (“Ðợi thơ”).

Ấy là bảy thập kỷ trước, là nghìn xưa! Bây giờ, đến ngay thần thánh cũng đã hết thiêng thì thơ còn “linh” với ai!

Chế Lan Viên đề nghị “Giờ thơ thử chơi!”… Ở chỗ nào không biết chứ ở ta thực ra thơ đã “Chơi! Nghịch. Ðùa. Thế tục” lâu lắm rồi, từ trước cả Hồ Xuân Hương.

Thơ “thế tục” xưa luôn hồn nhiên, đùa đùa triết triết (tí triết đời). Thơ “thế tục” nay lắm bài như ẩn ức, không triết, không đùa. Thế kỷ 21 đã mười năm rồi, ới anh hồn thi sĩ có về mà đọc thử thơ.

(Thu Tứ)



Chế Lan Viên, “Thơ thế kỷ 21”




Thơ không thể cù lần
Các chữ hóa thần
Các chữ thành thiêng
Mà thơ cần cà chớn
Ðấy là một cách đa nghi thơ.
Ưng bay trên đầu người, trong khí quyển
Ta lôi thơ xuống bùn, chạm vào đất đen
Nói chuyện thường ngày, vặt vãnh quàng xiên
Lột trần áo bào và mũ triều thiên
Thơ cầm bị gậy đi ăn xin ở bên đường nhân
                                                           loại trẩy...
Thơ thế kỷ 21 mà!
Làm sao có thể hồn nhiên
Sau hai ngàn năm tìm tòi phá phách
Râu dưới cằm và lông trong nách
Tóc trên đầu hay bóng người trên vách...
Thơ cũng nói hết rồi!
Hàng ngàn năm nghiêm trọng đủ rồi!
Giờ thơ thử chơi!
Chơi! Nghịch. Ðùa. Thế tục.
Thượng đế có tên: Cậu Huế.