Ðọc bài thơ dưới đây của Tô Thùy Yên, nhớ Hàn Mặc Tử.

Có phải đã lâu lắm không có ai ngắm trời khuya mà nảy tứ lạ lùng như thế? Thực ra, có còn ai ngắm trời khuya nữa không?!

Sông Ngân của Tô tất nhiên khác sông Ngân của Hàn...

(Thu Tứ)



Tô Thùy Yên, “Hồn trôi”




Về khuya, khi tóc đã rộ trắng,
Người gieo hồn trôi xiết Ngân Hà,
Rạch ngất một luồng rực hoa sảng,
Tuốt rụng mình từng lớp sát na.