Thi sĩ có việc gì mà “đi mãi mãi vào sơn cước” thế này, để khi hoàng hôn đến phải kêu “… em vẫn xa”? Em xa, quán rượu thì gần, nên “tôi” tạt vào “nhắp chén quan hà” cho đỡ nhớ. Nhưng ô kìa: “Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy”! Rượu có em, uống mấy mà say!

(Thu Tứ)



Nguyễn Bính, “Một trời quan tái”




Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa
Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà

Tôi đi mãi mãi vào sơn cước
Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?

Có những mâm cau phủ lụa điều
Ði vào trong gió lạnh hiu hiu
Những xe hoa cưới sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu...

Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa?
Ðược đón em bằng xe kết hoa?

Thân em là liễu, dạ em tơ
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch ngựa kim ô!

Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn
Chênh chênh bóng ngả sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng lối nhạt son

Ðã mấy năm rồi thương mến nhau
Em còn thơ dại biết chi đâu!
Ðến nay ba bảy mai đương độ
Ai đánh em bằng giá ngọc châu?

Châu ngọc làm sao hái được nhiều
Tôi là thi sĩ của thương yêu
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?
Với những mâm cau phủ lụa điều...

Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!


Lạng Sơn 1940