Thương vợ thành thơ, mấy người rồi nhỉ? Ðầu tiên hình như là Tú Xương. Ông Tú thương vợ kể lể dông dài. Phùng Cung thương bằng thứ lời “vắt tận trong xương”... (Thu Tứ)



Phùng Cung, “Mồ hôi xương”




Em vất vả
Tối ngày tất tả
Lưng áo em
Ngoang vôi trắng xóa
Cái trắng này
Vắt tận trong xương.